Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 10 : Công chúa nghèo khó (3)
Ngày đăng: 23:24 21/04/20
Edit: Mẫu Tử Song Linh
Beta: Đào
Không xong.......An Bảo Bối gương mặt khổ sở nghĩ, thảm thiết mang lời nói của Trác Nhất Phong nói ra.
Rống ------ Mình tại sao lại ngu ngốc như vậy, đến nói dối cũng lung tung?!
"Cha biết con hận hành vi của cha năm đó. Tám năm qua, trong khoảng thời gian từ lúc cục cưng được hình thành đến lúc được ba tháng con nhận tiền của cha,sau khoảng thời gian đó con chưa bao giờ lấy của ta một đồng...Thậm chí con còn ra ngoài làm thêm để kiếm tiền nuôi cục cưng cùng chính mình, mỗi tháng trả cho ta phí sinh hoạt, công việc trong nhà cũng tranh giành làm."
Giọng nói của Trác Nhất Phong nhỏ dần, nữ hầu đứng cạnh cũng xúc động mãnh liệt gật đầu.
Nhị tiểu thư thật tài giỏi, giống như lúc nào cũng tràn trề năng lượng, cả đời dùng không hết, tiểu thư còn cùng mình tranh giành công việc, cầm tiền lương của Trác Nhất Phong như không có quan hệ cha con. Nhị tiểu thư làm cho mình giống như đại tiểu thư, mỗi ngày được An Bảo Bối hầu hạ, mỗi khi nhận lương của ông chủ đều cảm thấy thâm tâm rất khó chịu.
"Không phải......" An Bảo Bối giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Tôi chỉ là......"
Chỉ sợ trong nháy mắt mọi thứ quan trọng sẽ biến mất.
Giống như năm đó ở trong cô nhi viện được cha mẹ nuôi thu nhận, cứ ngỡ cô sẽ được hạnh phúc, được sống cuộc sống như một đứa trẻ bình thường nhưng ai ngờ vào đêm định mệnh hôm đó cha mẹ nuôi lại bị tai nạn xe rồi rời xa cô, đồng thời cô cũng từ Thiên đường trở về Địa ngục.
Giống như năm đó cô chìm đắm trong tình yêu cùng Vinh Ninh, cứ tưởng rằng sẽ có một người theo cô cho đến cuối đời, sẽ có một người cùng chung sống dưới một mái nhà với cô.
Nhưng mà cũng trong khoảng khắc đó, cô ngỡ mình sẽ có được hạnh phúc, ai ngờ khi gần có được hanh phúc lại tan biến vào hư không.
Vinh Ninh mang theo cục cưng đi làm chuẩn bị trở về.
Ở phòng ăn trước khi đi cục cưng phát hiện ra điện thoại của Lê Văn Á ở ghế ngồi của cô, Vinh Ninh đã đem điện thoại đến chỗ giữ đồ, dặn dò bọn họ khi nào chủ nhân chiếc điện thoại gọi đến thì đem trả cho cô.
Cho là Lê Văn Á quên di động, gương mặt Vinh Ninh càng thêm khó chịu.
Sự khó chịu còn ở phía sau,vừa tới cửa, Vinh Ninh liền nhìn thấy người mấy năm trước gia nhập quân khu tập đoàn Đế Không , bác sĩ nổi tiếng ----- Phương Trạch Tây cười rộ lên, đứng thẳng người, giống như là thắng trò chơi nói: " Ơ! Bắt được anh rồi?"
Vinh Ninh dứt khoát lườm anh ta 1 cái, hắn mới không chơi trò trốn tìm gì đó với tên Phương Trạch Tây.
"Anh hai cho gọi anh." Phương Trạch Tây chỉ chỉ lên lầu, vừa mới chạm đích thì quay lại, nhìn Vinh Ninh bên cạnh bảo, nét cười càng đậm: "Nhân tiện mang cả công chúa nhỏ đáng yêu tới."
"Tôi không đi!" Vinh Ninh gằn giọng nói, bọn họ dựa vào cái gì mà xem chuyện cười của hắn, hắn cũng không phải người diễn hài.
"Anh hai đã nói đi hay không không tuỳ thuộc vào anh, anh ba à." Dừng lại một chút Phương Trạch Tây giống như nghĩ ra cái gì đó, ngẩng đầu nhìn chùm đèn treo trên trần nhà, "Hay là bởi vì anh sợ, anh ba?"
Lời nói này đả động đến Vinh Ninh, Vinh Ninh thân thể run lên một lúc rồi vỗ lồng ngực, "Đi thì đi, ai sợ ai?"
"Vâng, anh ba cái gì cũng không sợ." Phương Trạch Tây hì hì cười một tiếng, xoay người bước từng bước lên lầu.
Vinh Ninh nhìn theo bóng lưng của hắn, ánh mắt từ từ tối lại, tập đoàn Đế Không lãnh đạo có năm người, ngoại trừ hắn thì tất cả đều không bình thường!