Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 2 : Chú, chú vậy mà lại phản bội lại tôi! (1)
Ngày đăng: 23:24 21/04/20
Hít sâu một hơi, sau khi Vinh Ninh khôi phục lại ánh mắt bình thường của mình, tổng quản của Vinh gia là bà Trần đến bên cạnh hắn: “Cậu chủ”.
Biết rõ cha phái người theo dõi bên cạnh hắn cũng bởi vì chuyện kia , gương mặt Vinh Ninh nghiêm túc, “Đi xuống lầu.”
Trần tẩu không nói thêm lời nào.
Đi xuống lầu, Vinh Ninh để trần nửa người trên, ngồi xuống bắt chéo hai chân hỏi bà, “Vinh Viễn trở lại chưa?”
“Đã trở về thưa cậu chủ” nét mặt bà Trần nghiêm túc trả lời vấn đề của hắn “ Còn cậu hai đi công tác ở Mỹ, ngày mai mới về.”
“Ừ.”
Vinh Ninh trả lời một tiếng, không khỏi thở dài.
Lúc trước vì chuyện của Vinh Viễn, hắn gặp vô số chuyện phiền toái, thật khó khăn mới có thể đưa Vinh Viễn thành đạt như ngày hôm nay, hiện tại Vinh Viễn cũng được xem như là người mẫu nổi tiếng trong nghề, đó là giấc mộng của nó, cuộc đời của nó đều vì suy nghĩ đó mà cố gắng, thân là anh của nó cũng cố gắng hết sức giúp đỡ em mình.
Đến nay đã qua nhiều năm, mặc dù cha hắn ít nhất kiên trì không thích nghề nghiệp của Vinh Viễn nhưng nhìn thấy những cố gắng đó thì ít nhất cũng sẽ không can thiệp vào.
Nhưng mà hắn lại không thể ngờ đã qua vài năm cũng không thể thay đổi suy nghĩ trong đầu của cha hắn.
Ông biết rất rõ hắn làm anh trai, người hắn quan tâm nhiều nhất chính là người em này!
Vì chuyện kết hôn của hắn mà ông lấy Vinh Viễn ra để uy hiếp hắn….
Vì chuyện kết hôn của hắn mà ông lấy Vinh Viễn ra để uy hiếp hắn….
Thậm chí còn đem quản gia riêng của ông đến hầu hạ hắn, lúc nào cũng theo sát hắn không để hắn có được một chút thời gian tự do nào.
Chỉ là đối với Vinh Ninh chuyện này so với làm việc một ngày một đêm ở công ty còn mệt mỏi hơn gấp mấy lần.
Vinh Ninh mệt mỏi, bà Trần dùng tiếng nói chuyên nghiệp của mình lên tiếng: “Cậu chủ, ông chủ có điện thoại, dặn cậu trở về nhà gấp.”
“Không trở về.” Không hề suy nghĩ, Vinh Ninh trực tiếp từ chối.
“Dạ, tôi đã rõ.” Bà Trần vẫn dùng lời nói chuyên nghiệp trả lời, sau đó giống như nhà ảo thuật lấy điện thoại nhanh chóng bấm một dãy số đưa cho hắn.
“Cậu chủ, điện thoại của ông chủ.”
Vinh Ninh mặt không đổi sắc nhìn thẳng bà Trần, hắn biết là bà gọi…
Điện thoại di động đầu bên kia truyền đến tiếng của mẹ hắn, “Tiểu tử thúi, chuyện hôn sự của con hôm nay phải nói rõ ràng cho mẹ!”
Vinh Ninh đen mặt, bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại từ tay bà Trần, mặt của hắn đã sắp vặn vẹo thành hình bánh quai chèo.
“Đã có chuyện gì xảy ra? Nghe Lý tiểu thư nói, con có bạn gái, nghe nói còn giả là người yêu?”
Đầu bên kia di động truyền đến tiếng mẹ Vinh hùng hổ chất vấn, âm thanh tăng thêm mấy đề-xi-ben.
Đầu bên kia di động truyền đến tiếng mẹ Vinh hùng hổ chất vấn, âm thanh tăng thêm mấy đề-xi-ben.
“Là Trần tiểu thư, không phải là Lý tiểu thư.” Vinh Ninh cắn răng nhàn nhạt trả lời.
“Ừ.” Mẹ Vinh ngay lập tức ổn định lại cảm xúc, tiếng nói trầm ổn: “Trần tiểu thư thì Trần tiểu thư”.
Vinh Ninh ngước nhìn trời, thật quá dã man! Người xem mắt là do mẹ sắp xếp, hắn không nhầm tên thì thôi, vì sao ngay cả người mà mẹ sắp xếp mẹ cũng nhớ nhầm?
“Nhắc đến chuyện đó mới nhớ.” Vinh mẹ lập tức nổi giận “ Con rốt cuộc đã gây ra chuyện gì? Tại sao Trần tiểu thư nói tính tình con không tốt? ”.
“Mẹ gọi điện cho con chỉ là hỏi chuyện này sao? Nếu như chỉ hỏi về chuyện này, hôm khác con nói được không, con hôm nay mệt chết đi được.”
Cả đêm qua công ty phát sinh sự cố làm hắn cả đêm không ngủ, bây giờ mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết, ở Mỹ hiện tại đã là hơn nữa đêm hắn làm gì có thời gian cùng Vinh mẹ giải thích rõ chuyện này.
“ Con thật là tốt, ra ngoài sống một mình, đã trưởng thành rồi, hoàn toàn không quan tâm đến người mẹ này nữa! ”
Vinh mẹ vừa tức giận bây giờ lại khóc lóc kể lể.
“ Con tưởng ta sinh con dễ dàng lắm sao? Mang thai chín tháng mười ngày mới sinh ra được con cùng Vinh Viễn, nuôi nấng cực khổ, bây giờ lớn rồi đều ra ngoài sống, một năm không được mấy lần về thăm người mẹ là ta…”
Vinh Ninh nghe tiếng mẹ trong điện thoại tâm tình thấy càng thêm mệt mỏi.
Mỗi lần Vinh mẹ gọi điện thoại đến đều khóc lóc trước mặt hắn và Vinh Viễn kể ra những khó khăn lúc xưa như thế nào.
Những lời đó Vinh Ninh nghe đến thuộc lòng.
Thật tốt, nếu ban ngày nhận được cuộc điện thoại này có lẽ Vinh Ninh bực bội ném điện thoại cho tan nát, nhưng buổi tối khi nghe có thể xem nó là một khúc hát ru.
Mắt thấy Vinh Ninh lim dim muốn ngủ mà đầu bên kia mẹ Vinh vẫn còn thao thao thuyết giáo, bà Trần tốt bụng nhắc nhở: “Cậu chủ, cậu nên lấy lại tinh thần, trong 20 phút này không nên ngủ gật.”