Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 18 : Gặp nhau, gặp lại, đối địch (3)
Ngày đăng: 23:24 21/04/20
Lúc ấy hai vợ chồng hoàn toàn không tin, còn tưởng rằng cục cưng là do hắn tìm đến để nuôi nẩng…
“Khốn nạn! Anh đã nói anh có con gái lúc nào? Anh chỉ nói lúc anh tìm thấy đứa bé anh không muốn nuôi nấng mà thôi!”
Vinh Ninh đỡ đầu, vẫn chịu đựng cha Vinh chửi rủa như cũ, dù sao có thể nào thì cũng chẳng sao cả, ông nói cái gì thì là cái đó là được rồi, dù sao đối với cái loại chuyện không có gì lợi với mình, cha Vinh đều chọn cách mất trí nhớ tạm thời.
“Vâng.” Vinh Ninh uể oải trả lời một câu, “Vậy thì sao ạ? Cha, rốt cuộc hôm nay người gọi điện cho con để làm gì vậy?”
“Mang cục cưng về nhà!!”
Vinh Ninh cau mày, cảm thấy có cái gì đó không đúng, nghiêm túc ngồi thẳng người nói, “Cha, con muốn người nói thật cho con.”
“Nói? Nói cái gì?”
“Mấy ngày hôm trước người còn chưa tin cục cưng là con của con, thế rốt cuộc hôm nay là làm sao, làm sao lại bỗng nhiên muốn con mang cục cưng về nhà?”
“Tôi… tôi tôi…” Cha Vinh hơi cà lăm, sắc mặt Vinh Ninh càng trở nên nặng nề hơn, chỉ cần nói dối cha Vinh nhất định sẽ bị cà lăm, tiếp đó sẽ lớn giọng mắng chửi ngời, để che giấu cái lý yếu ớt của ông, quả nhiên cha Vinh lại hét lên điên cuồng một lần nữa, “Ai nói tôi không tin! Tôi chỉ lại đang khảo nghiệm anh thôi!”
“Cha…” Vinh Ninh hạ giọng, trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào, đôi mắt híp lại thành kẽ hở, cho dù chỉ gọi thông qua điện thoại, cha Vinh cũng có thể cảm giác sâu sắc được hơi thở âm u lạnh lẽo đang bạo phát trên thân Vinh Ninh, cho dù là ông đã gặp qua vô số người, nhưng lúc đối mặt với nhân cách thứ hai của đứa con lớn nhất của mình, không thể nào không cảm thấy khủng bố.
Biết Vinh Ninh tức giận, cha Vinh lại ngại lòng tự ái của mình, cả một lúc lâu cũng không nói một tiếng vào điện thoại.
“Rốt cuộc người có nói hay không?” Tiếng của Vinh Ninh bị ép xuống ngày càng thấp hơn, giọng điệu âm hàn khiến cho hàm răng của cha Vinh cũng phải run lên, Vinh Ninh ngẩng đầu ấn nhẹ mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày) của mình, hai mắt vô thần nhìn phía trước, “Đừng gạt con, người đã lén để cho chị Trần lấy trộm tóc của cục cưng và của con đi kiểm tra DNA sao?”
“Vinh Ninh, mang cục cưng quay về nhà họ Vinh đi, nói thế nào thì bé cũng là cốt nhục nhà họ Vinh, chú Vinh vẫn luôn muốn có cháu trai, cháu gái, nhìn thấy cục cưng ông nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Vâng.”
“Em đó…” Tô Nhất Dạ bước đến, khoác lấy bờ vai của hắn, “Vui vẻ chút đi, cho dù là không suy nghĩ cho chú Vinh, ít nhất cũng đừng để cho cục cưng nhìn thấy cái bộ dáng chán chường khó coi này của em.”
“Đã biết…” Vinh Ninh chau lại đôi mày đẹp của hắn, Tô Nhất Dạ lúc nào cũng dài dòng như vậy, luôn nhìn thấu ý nghĩ trong mắt của hắn, Tô Nhất Dạ vừa bực mình vừa buồn cười đấm hắn một quyền, “Cười cho chị!”
“Hì hì…” Vinh Ninh nhe răng nhếch miệng với Tô Nhất Dạ, đây là cái nụ cười kiểu gì?
“Quả thực còn khó coi hơn so với khóc.” Bóng dáng của cô biến mất sau cánh cửa, Vinh Ninh đành phải đi theo sau cô, cái gì gọi là khóc không được cũng cười không xong? Đây chính là trạng thái phiền muộn hiện tại của hắn.
Nhưng hắn đã tìm được đầu sỏ gây nên chuyện này, bông tai mà người phụ nữ kia tháo chạy đã bỏ rơi đang ở trong tay hắn, càng thêm khơi dậy quyết tâm cho dù đào ba thước đất cũng phải tim ra người phụ nữ đó của em.
Cô chạy tôi liền đuổi theo, nhìn xem hai người chúng ta ai có thế lực và kiên nhẫn hơn.
Tô Nhất Dạ và Vinh Ninh vừa mới vào phòng trông trẻ, lần đầu tiên lại thấy trong phòng chỉ có một mình cục cưng nắm tay vịn máy trò chơi chơi game, Vinh Ninh kỳ quái nhìn xung quanh, xác nhận trong phòng chỉ còn lại có một mình cục cưng, mà không có ba đại tiểu quỷ của tập đoàn Đế Không, rốt cuộc mới thở ra một hơi dài.
Không thể trách hắn quá lo lắng, mà là ba tiểu quỷ kia, ngoại trừ Niếp Tinh bên ngoài trông có vẻ bình thường ra, hai đứa còn lại quả thực còn khiến cho người ta sợ hơn cả hồng thủy mãnh thú.
Tuổi còn nhỏ đã di truyền tế bào của cha mẹ bọn nó, một đứa là vua chiếm diện tích, một đứa thì thiên hạ đều là vật của mình, một đứa lại muốn rượu đỏ với người đẹp, sống mơ mơ màng màng.