Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 18 : Gặp nhau, gặp lại, đối địch (5)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


Vinh mẹ đứng ở cửa ra vào, bộ dáng lo lắng nhìn về bên ngoài, Tô Nhất Dạ đến cùng có thể hay không đem Vinh Ninh khuyên Cục Cưng đưa trở về, mặc dù tin tưởng Tô Nhất Dạ có năng lực, nhưng mà trái tim của bà không bỏ xuống được.



Ngược lại Vinh cha bình tĩnh hơn nhiều, ngồi trên ghế sô pha cùng Giản Dị nhìn trên mặt thảm là đống đồ chơi xếp gỗ yêu thích của Thụy Thụy.



“ Nhà cao tầng! ” Thụy Thụy xếp hết gỗ chồng chất nhìn về phía Giản Dị đang ngồi, “ Ngoan” Giản Dị thuận thế ôm lấy Thụy Thụy bé nhỏ để cậu ngồi lên đùi của mình, trên khuôn mặt thể hiện sự dịu dàng, “Thụy Thụy thông minh nhất, tương lai nhất định là chuyên gia xây dựng.”



“Vâng, đợi sau này Thụy Thụy lớn lên sẽ xây một căn nhà thật rộng lớn, cho ông nội, ông Vinh, bà Vinh, chú Vinh , mẹ, cha còn có anh hai cùng nhau đến ở đi”



“Ừ, cháu nội của ta con bản lĩnh như vậy a? Sau này cũng phải đón nhận ông đấy?”



“ Đương nhiên, Thụy Thụy thích ông nội nhất!” cậu bày ra khuôn mặt trắng mịn di chuyển hướng tới Giản Dị, cọ sát gương mặt hắn.



“ông nội cũng thích Thụy Thụy nhất”



Vinh ba vẻ mặt ai oán nhìn quan hệ tốt của hai ông cháu, Giản Dịch thật là, biết ông vì cái gì mà buồn rầu, vậy mà, không tự an ủi mình coi như xong, còn mang théo cháu của mình trình diễn màn ông cháu thân yêu cho ông xem, là thật tâm muốn ông tức chết hay sao?



Một mực vì Dập Dập đảm nhận người mẫu bên cạnh Giản Dị trên đầu động tác cũng không dám thay đổi đối Vinh ba nói “Chú Vinh, người yên tâm, chờ một chút nhất định sẽ đưa được Vinh Ninh và Cục cưng trở về”.



“hừ ta mới không quan tâm đến thằng con bất hiếu như nó!” Vinh ba hừ lạnh một tiếng, xoay đầu đi, làm cha ai mà không suy nghĩ đến con trai của mình? Bị Vinh Ninh đe dọa coi như xong, còn bị hắn mắng? Ông đâu có thể nuốt được cục tức này đây.



“ chú không quan tâm tới Vinh Ninh, chả lẽ người cũng không quan tâm tới Cục Cưng sao?” Giản Dị giọng điệu như sấm, sắc mặt Vinh ba ba cũng thay đổi, “Kia cũng không có nghĩa là Vinh Ninh dẫn con đến ta có thể dễ dàng tha thứ Vinh Ninh hôm nay nói với ta như vậy.”



“Ta cũng không tin làm cha còn có thể giận con trai của mình cả đời, năm đó Giản Dị còn không phải cùng dạng khiến ta phát hỏa? Hiện tại chúng ta một nhà năm miệng như cũ rất tốt sao ?”



Ông xem gần đây cánh của Dập Dập đã đủ vững chắc, lại nhường cho Giản Dịch nói tiếp, không tới ngày mai ông, Vinh ba, Dập Dập nhất định trở thành Vinh Ninh mất.



--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --- -----



“ Cha…” Dập Dập cầm bút vẽ ngẩng đầu hướng về phía Giản Dị mỉm cười, “ xin người làm tốt công việc của mình, đừng hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.”



Khóe miệng Giản Dịch giật giật, người mình tiếp tục bày ra dáng người mẫu.



Vinh mẹ như cũ hướng phía cửa ra vào nhìn quanh, trong sân đột nhiên dừng một chiếc xe có rèm che, bà nhận ra đúng là Tô Nhất Dạ ngồi trên chiếc xe kia lúc ra ngoài, trước sau xe đồng thời mở ra, phía xa Vinh mẹ nhìn thấy một Cục cưng đang tồn tại.




Cục Cưng ngồi ở bên cạnh Thụy Thụy, câu được câu không nhìn xem bàn tay cậu nắm đầy những miếng gỗ.



Cảm giác, cảm thấy có một ánh mắt như lửa dõi theo cô bé bên này nhìn, khẽ ngẩng đầu lên để tìm kiếm ánh mắt của ai, lại phát hiện có một đứa nhỏ khác đang cầm trên tay chiếc bút đang vẽ tranh trên bàn, đối diện người đàn ông kia là một người tư thế đứng yên không thay đổi, gióng như đang làm người mẫu vẽ.



Nhìn cậu vài lần nữa, lại không thấy cậu quay đầu lại, nghiêm túc vẽ tranh, giống như không hề quen biết với những người ở xung quanh.



Cảm giác vừa rồi chẳng lẽ sai sao? Cục Cưng sờ lên cằm nghĩ, vừa rồi ánh mắt cũng không nóng bỏng đơn giản như vậy.



“ Dập Dập, có thể sao?” Giản Dị chảy mồ hôi hỏi, duy trì tư thế đứng yên người rất mỏi a.



“ hoàn thành xong ngay rồi đây” Dập Dập như cũ không có ngẩng đầu, cầm lấy bút vẽ khoảng cách sau, lần nữa làm khởi họa đến.



Thấy Cục cưng nhìn chằm chằm chỗ Dập Đập đang vẽ tranh, Thụy Thụy chỉ vào Đập Đập nói “ Chị, đó là anh Dập Dập, vẽ tranh siêu rất đẹp, không chỉ có vậy về học tập cũng tốt, tất cả mọi người đều khen anh ấy là thiên tài a…”



“ Thiên tài a…” Cục Cưng kéo dài tiếng nói, bé từ nhỏ cũng được người khác gọi là thiên tài, không biết so sánh bé thiên tài về IT cũng thiên tài vẽ tranh , kĩ năng của ai sẽ cao hơn.



“Vẽ xong rồi!” Dập Đập thu hồi bút vẽ, Giản Dị rốt cục cũng được cử động, nhún nhún bả vai của mình, hóa ra công việc làm người mẫu cũng không tốt chút nào, đứng một lúc mà làm cho anh đau lưng muốn chết.



“ Lại đây, cho ba xem Dập Dập vẽ như thế nào nào!” Giản Dị đi tới, chứng kiển bức vẽ thành quả, mất tự nhiên cau mi lại, “ Cái này…. Là ba sao?”



“ Đương nhiên là không phải.” Cha của cậu đấy, làm sao có thể khoác lên áo ngoài ma quỷ?



Dập Dập cầm bàn vẽ xuống đi tới chỗ cục cưng, Cục Cưng làm bộ dáng hiền lành nhìn cậu. Dập Dập hai mắt ướt át, bình thản, lại mang một chút nhàn nhạt sắc bén của ánh hào quang.



Dập Dập đưa bức vẽ cho cục cưng, mở miệng thanh âm đều là nhàn nhạt, “ lần đầu tiên gặp mặt, tặng cái này cho em”.



“A…” Cục cưng còn chưa mở miệng, Thụy Thụy đã bất mãn kêu lên. “ anh thực sự là thấy sắc quên bạn a, Thụy Thụy muốn anh vẽ cho, anh cũng không cho, mới nhìn thấy chị Cục Cưng lần đầu tiên liền tặng bức vẽ cho chị, ưm, là anh thấy sắc quên ban..”



“haha…” Giản Chính và Giản Dị đều bị lời nói của Thụy Thụy làm cho bật cười, Cục Cưng hai tay cầm lấy bức vẽ, nhìn cậu mỉm cười, “Cám ơn”



“Không cần…” Dập Dập xoay người rời đi, thu hồi lại dụng cụ vẽ tranh của mình, Cục Cưng thấy Dập Dập đưa bức vễ cho bé thì nhẹ nhàng nhếch môi cười.