Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 19 : Tôi không thích anh (2)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


Cục cưng thông qua ánh mắt của cậu tìm được thân phận bị rò rỉ của mình thì tháo trang sức trong tay ra chạy trốn.



“Đây là do họa sĩ Clovis tiên sinh nổi danh nhất tại Pháp hiện nay thiết kế ra phần mềm thiết kế năm mươi sáu huy chương vô địch sao? Dập Dập cố ý nhìn chằm chằm vào bên kia, sờ cằm nói : “ A, nếu không phải em vừa mới đến Vinh gia thì cái huy chương đồng nhỏ hấp dẫn kia đã khiến anh nhìn nhiều vài lần, anh cũng không đoán được em sử dụng mật mã phiên dịch chính là tiếng Pháp.”



“Thông qua điều này em mới biết Pháp cũng không tránh khỏi bị nguy hiểm đi? Anh Dập Dập.”Cục cưng không lo lắng sợ hãi, chậm chạp hướng về phía cậu cười, chỉ cần nhìn vào cái huy chương thậm chí biết...



“Đừng ở trước mặt anh giả bộ không biết.”



Khuôn mặt Cục Cưng lạnh lùng, bé nhìn thấy trong ánh mắt Dập Dập có thêm vài phần giảo hoạt, “ Anh giả vờ không biết tổ tông.”



Cục cưng lặng lẽ dựa lưng vào ghế sô pha, “ Anh rốt cuộc muốn gì?”



“Vấn đề này anh nhớ là anh đến hỏi em, em rốt cuộc muốn gì, biến mất nhiều năm như vậy, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt chú Vĩnh Ninh, lại không nói cho hắn biết mẹ em là ai sống ở nơi nào, làm hại hắn suốt ngày giống như con ruồi không đầu đi khắp nơi tìm, anh hết sức hoài nghi động cơ của em.



“Con gái đến tìm cha ruột, vậy cũng được gọi là động cơ?”



“Nếu như lời nói chỉ đơn giản như vậy, tại sao không nói cho hắn biết tung tích của mẹ em?”



“Cái này cùng anh có liên quan à?”



“Đương nhiên có liên quan, người kia là chú của anh.”



“.....” Cục cưng im lặng một hồi rồi hỏi, “ Anh có phải muốn đem bí mật của em nói cho cha với bọn họ?”



“Em yên tâm.” Dập Dập cười nhìn bé, “Tất nhiên anh cũng không tốt bụng như vậy, chỉ là đối với đồ vật trên người em cảm thấy hứng thú thôi.”



Cục cưng đỏ mặt hướng về phía cậu mắng to, “ Anh thật lưu manh!”



“Emnghĩ đi đâu? Dập Dập thản nhiên nhìn bé, chỉ về phía túi đồ trang sức, “ Anh lấy cái này,chỉ cần em đem cái này cho anh, anh liền không nói cho chú Vinh Ninh với bọn họ rằng em cùng người nhà liên lạc, em nên biết, chỉ cần anh giao máy chơi game trên tay của em cho chú Lộ Phi, chả mấy chốc là có thể tra được tung tích cậu út của em.”



Cục cưng nhìn túi trang sức, “ Anh thật sự chỉ muốn cái này?” Mấy cái huy chương hỏng?
Cục cưng bình ổn hơi thở, đối với hắn cười lạnh nói, “Anh muốn thế nào?”



“Anh nói, anh không muốn thế nào.” Dập Dập đứng lên lần nữa , chậm chạp đi ra ngoài, đi vài bước đột nhiên như là nhớ tới cái gì nhìn bé khẽ mỉm cười, “Đúng rồi, có muốn hay không phát một lần mật mã đưa cho cậu nhỏ ngươi nói cho hắn biết, gian kế của em đã bị ta vạch trần, sớm trở về a?”



“Không cần anh làm bộ tốt bụng, em tự có chừng mực.”



“Ừ...” Dập Dập suy nghĩ một chút, “Biết nói tiếng Trung là tốt, đáng tiếc không đáng yêu.”



“Cám ơn!” Cục cưng nghiến răng nghiến lợi nói, “Đáng yêu hay không đáng yêu không cần ngươi quan tâm, em tuyệt không thích anh!”



“Ồ.” Dập Dập nghiêng đầu vẻ mặt không sao cả, “Vừa vặn, anh cũng ghét em.”



Dập Dập thần bí nhếch môi cười, nhìn thoáng qua ở trên ghế sofa bầu không khí xung quanh, càng ngày càng thấp, xoay người biến mất ở trong phòng khách Vinh gia.



Buồn bực thất bại cảm giác tràn ngập toàn thân cục cưng, lớn như vậy cũng chưa từng bị ủy khuất, nhìn trò chơi trong tay bị chính mình thay đổi, cảm giác tức giận không gì nói nên lời, hung hăng nâng lên, muốn ném xuống đất, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ ngừng tay, dựa vào cái gì bởi vì Dập Dập, mà đập nát đồ của bé, nghĩ như vậy tính thế nào đều không đáng giá.



Dập Dập như tiêu sái đi ra ngoài, liền thấy ông cậu Vinh trở về,theo quy củ chào hỏi anh ta, “Ông cậu Vinh chào buổi tối.”



Vinh Dự liếc mắt nhìn Dập Dập, còn chưa tới bốn mươi tuổi cũng đã bị gọi “ông” ,vốn là không có cảm xúc,khuôn mặt không có lộ ra nửa điểm cảm xúc. Nghiêng đầu hỏi thăm, từ hai ba giờ chiều liền bắt đầu điện thoại thúc giục chính mình trở về nhà, “Anh hai bảo em trở lại làm cái gì?”



“Điện thoại không phải đã nói rõ với ? Muốn em trông thấy cháu gái nhỏ nhà chúng ta!”



Ngược lại ba Vinh mừng rỡ như điên, không có tăng lên cảm xúc và thăng trầm, “A.”



“A cái gì a?Em cần phải cảm thấy hết sức hạnh phúc, rất hưng phấn.”



Vinh Dự vẫn là vẻ mặt bộ dáng việc không liên quan đến mình gật đầu nói, “A.”



Ba Vinh khóe miệng tận tình co quắp, nếu như không phải đã sớm biết Vinh Dự là người như thế nào, ông nhất định sẽ bị sự bình tĩnh của anh ta làm cho tức chết!