Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 4 : Anh à, xin cho biết thế nào gọi là lễ nghĩa liêm sỉ! (1)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


Editor : Nhan Như Song



Một đêm không mộng, lại ngửi hương vị ngọt ngào, khiến Vinh Ninh lần đầu tiên dậy trễ. Nói là dậy trễ chứ thật ra là có người nắm lấy tay hắn kéo xuống giường…



Vinh Ninh bị người khác kéo xuống giường, thiếu chút nữa cái eo già của hắn đã gãy.



Đang ngủ thì bị người khác quấy rầy, Vinh Ninh hết sức khó chịu, vuốt vuốt cho đôi mắt buồn ngủ tỉnh táo, thẹn quá hoá giận nhìn qua đầu sỏ kéo mình xuống giường!



Mới vừa thấy rõ ràng người kia đến cùng là ai, Vinh Ninh nhất thời cứng họng, cơn tức cũng dừng lại ở trong cổ họng không dám phát cáu.



Người chẳng nói gì cả đã kéo hắn từ trên giường xuống chính là chủ nhân của căn phòng này - Vinh Viễn.



Vinh Viễn tức giận thở không ra hơi, trên giường còn có đứa trẻ sáu bảy tuổi đang nằm, hắn cũng không tiện phát cáu.



Đành phải mở to đôi mắt đỏ đầy tia máu nhìn chằm chằm hắn, một lần một lần lại một lần.



"Vinh Viễn?"



Vinh Ninh lập tức tỉnh táo lại, gõ đầu của mình, từ trên mặt đất đứng lên, ngáp nói, "Tại sao sớm như vậy cậu đã trở lại?"



Vinh Ninh không đứng được, vừa đứng lên Vinh Viễn càng tức giận sắp nổi điên, cánh môi tức đến run lẩy bẩy, duỗi ngón tay ra chỉ đại ca của hắn, hơn nửa ngày cũng không nói một câu.



"Anh... Anh... Anh..."



"Sao vậy?"



Vinh Ninh vẫn còn đang buồn bực, chỉ là ngủ ở trên giường Vinh Viễn mà thôi, lúc nhỏ, hắn còn ôm Vinh Viễn ngủ chung đấy.



Anh em ruột, cần gì vì vấn đề chỗ ngủ mà phát hỏa chứ?



Vinh Viễn khẽ thở dài một hơi, ánh mắt từ trên người Vinh Ninh dần dần dời xuống phía dưới, cắn hàm răng, đầu lưỡi như sắp thoái hóa nhìn hắn.



"Anh... Mặc quần áo vào trước đi."



Vinh Viễn thật muốn rống lên!
Chuyện tình cảm, hắn xem qua quá nhiều, không được dễ dàng phóng ra thực tâm của bản thân, chính mình hoàn toàn không có lòng tin đạt được một khắc kia.



Tình bạn, tình thân, cho dù là tình yêu cũng thế, một khi tiếp tục hãm sâu, đạt được cũng không phải như mình muốn, vậy thì sẽ thất vọng.



Trên mặt của Vinh Ninh không còn treo nụ cười, đường cong khóe miệng của hắn dị thường cứng rắn băng lãnh.



Hắn đúng là người tốt, thấy đứa trẻ lạc đường, không tìm thấy cha mẹ, phát ra tình thương hiền lành của cha đó là chuyện rất bình thường.



Vẫn là xem cục cưng như đứa bé bình thường mà đối đãi là tốt rồi, vạn nhất thực sự là tình cảm cha con, như vậy trong tương lai, nếu cục cưng không phải là con của mình, mà hắn và cục cưng ly biệt sẽ khiến chính mình càng thêm cảm thấy thống khổ.



"Cục cưng, ngủ đi." Vinh Ninh nói ra âm thanh dịu dàng, từ từ rời khỏi bên giường, yên tĩnh ra khỏi phòng.



Thở dài một hơi nói, "Vẫn nên mau chóng giải thích với Vinh Viễn, tại sao bản thân có thể dễ dàng tha thứ cho đứa em từ nhỏ thương yêu nhất, xử oan chính mình có sở thích luyến đồng?"



Cục cưng đợi đến khi Vinh Ninh đi rồi mới từ từ mở hai mắt ra, giảo hoạt mỉm cười nhìn cửa phòng, nhẹ nhàng đứng lên từ trên giường.



Kéo ba lô ra, từ bên trong móc ra bút vẽ cùng giấy vẽ.



Chữ viết cùng bức tranh có ý nghĩa không rõ vẽ trên giấy dường như chỉ có bé mới có thể hiểu.



Cục cưng nhìn bức tranh mình vẽ ra, tay hướng về nó tạo thành hình chữ V.



Kế hoạch thứ nhất cuối cùng đã thành công.



--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------



"Tôi nói..."



Vinh Ninh vừa mới xuống lầu, thì nhìn thấy Vinh Viễn cầm di động cũng không biết đến cùng là đang gọi điện thoại cho ai.



"Tôi muốn dọn nhà, lập tức, ngay lập tức! Nhanh lên!"



Vinh Viễn tức giận hò hét tắt điện thoại di động, tâm tình phiền muộn đi tới đi lui trong phòng khách.