Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 28 : Tôi có lòng mà không có sức với anh (5)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


“Anh muốn làm gì?” Mắt không nhìn thấy, An Bảo Bối hoang mang hỏi.



Từ mưa rơi từng giọt từng giọt như vừa rồi, trong nháy mắt, biến thành mưa to tầm tã, người đi đường bên hồ đều đã sớm rối rít tránh mưa, chỉ còn

lại có Vinh Ninh cùng An Bảo Bối lẻ loi một mình đứng đó.



Vinh

Ninh nhìn các tòa nhà chung quanh, tìm được chỗ có thể tránh mưa, nói

với An Bảo Bối: “Đi tránh mưa đi, tôi không sao, hiện tại cô bị thương,

không thể gặp nước, nếu không rất dễ dàng sinh bệnh, nghiêm trọng hơn có lẽ sẽ viêm phổi đấy.”



”Thật là...” Ôm An Bảo Bối, chạy nhanh đi, lời của An Bảo Bối chìm giữa cơn mưa như trút nước.



Không chỉ có mỗi hai người An Bảo Bối và Vinh Ninh trú mưa, nhưng một người

đàn ông ôm một cô gái thì lại vô cùng nổi bật ở đó, mọi người không nhịn được liếc mắt sang, dường như coi đây là pha bão tố kinh điển.



Không bị mưa thấm vào, An Bảo Bối thu áo che trên đầu lại, đập vào mắt là

khuôn mặt Vinh Ninh, tóc cũng đã bị mưa xối, giọt mưa theo tóc, theo

đường nét gương mặt, chậm rãi nhỏ từng giọt từng giọt xuống người An Bảo Bối.



Vinh Ninh nhìn bầu trời dần dần trở thành màu đen u ám, xem ra chốc nữa vẫn chưa tạnh mưa được, cũng không thể nhỏ đi, Vinh Ninh

cảm thấy hơi ôm ốm, môi cũng khô hơn, liếm môi cúi đầu nói: “Điện thoại

di động của tôi để ở trong túi áo trên, cô lấy ra giúp tôi bấm số điện

thoại.”



”Tôi có thể tự đứng.” Cô có thể cảm giác được rõ ràng ánh mắt của người chung quanh từ từ hướng về phía hai người bọn cô, luôn có cảm giác không tự nhiên xoay quanh hai người họ.



”Ngoan, nghe

lời.” Vinh Ninh yếu ớt dỗ dành cô, giọng điệu như đang dỗ dành trẻ nhỏ,

An Bảo Bối bất mãn chu miệng, cô cũng không phải em bé, người này thật

đúng là.



”Mau lấy điện thoại, chân của anh cần điều trị, cần phải tiêm uốn ván.” Nhất là, Vinh Ninh cảm thấy được thân thể của chính mình vô cùng không thoải mái, không chỉ là miệng lưỡi khô, trước kia thân

thể tốt vô cùng, nhưng từ sau lần tai nạn giao thông đó, thân thể cũng

không khỏe mạnh như trước nữa, cho dù chỉ dầm mưa một chút, cũng có thể

ngã bệnh không dậy nổi, hiện tại hắn đã cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình

không ổn định, có vẻ sắp phát sốt, đùi vẫn đang âm ỉ đau, không biết còn ôm An Bảo Bối được bao lâu, cô có thể ngừng lại ở trong tầm mắt của

mình bao lâu nữa, hắn muốn thấy An Bảo Bối khỏe mạnh sạch sẽ rời đi mới

yên tâm được.



An Bảo Bối gật đầu nghe lời Vinh Ninh lấy di động ra đưa cho hắn: “Của anh đây...”



”Giờ tôi đang ôm cô, cô cảm thấy tôi cầm được không?”



An Bảo Bối trợn trắng mắt, cũng không phải cô cầu xin hắn ôm cô.



”Danh bạ điện thoại, tìm số của bé năm mà gọi.” An Bảo Bối thật sự nghe lời,

vừa mới gọi qua, đầu bên kia di động liền truyền tới giọng nói đùa giỡn

của người nào đó: “Oa, anh ba à, hiếm thấy quá đó nha, sao bỗng dưng lại gọi cho em vậy? Người ta đang cởi quần áo đấy, ngủ **** rất tốt cho sức khỏe nha.”



An Bảo Bối há miệng, lúc chưa kết nối được, cô không

ngờ mình đã ấn bộ phận khuếch đại âm thanh, kết quả lời của Phương Trạch Tây phát ra, khiến cho không ít người vây xem.



Còn tưởng rằng đây là một đôi trai gái, thật không ngờ là người đàn ông kia còn thích một người đàn ôn khác nha.


con gái này, vì sao hắn không có cảm giác đã từng nói qua với cô?



”Tôi không nhớ rõ, tôi cảm thấy tôi chưa từng nói những lời này với cô.”



”Tốt quá ha.” An Bảo Bói tiếp tục cười lạnh: “Ra là gặp tai nạn giao thông

rồi mất trí nhớ tốt thật, nhất là khi không muốn thừa nhận gì, tất cả

đều có thể lấy cớ mất trí nhớ, nếu có nói qua, cũng có thể cho rằng mình dường như chưa từng nói, đại thiếu gia nhà họ Vinh à, rốt cuộc tôi nên

nói gì với anh mới được đây? Nói gì mới có thể thỏa mãn kỹ năng biểu

diễn của ngài?”



”Tôi thật sự không nhớ rõ.” Vinh Ninh vẫn phủ nhận, hắn nói y như thật vậy.



”Đủ rồi, lễ Giáng Sinh năm ấy, là anh hẹn tôi đi, bảo muốn nói rõ ràng với

tôi, tôi đồng ý, cũng đi, kết quả thì sao? Đêm lạnh như vậy, một mình

tôi ngây ngốc chờ ở đó, tự nhủ với mình, anh nhất định sẽ tới, đúng vậy, quả thật anh đã đến đây, cử một người phụ nữ nào đó vừa mới lăn trên

giường với anh lại đây, lúc ấy chút hy vọng cuối cùng của tôi đối với

anh đã hết, anh cho là tôi còn tin được lời bây giờ của anh sao? Đối với anh, tôi chỉ là món đồ chơi, để anh chơi đùa, tiêu khiển lúc nhàm chán, giờ ngài tính làm gì tôi? Có phải chợt phát hiện món đồ chơi trước kia

trở lại, cảm thấy nhàm chán, cho nên học người khác chơi trò chơi gặp

lại sau khi ly biệt gì đó không?”



An Bảo Bối cười nhạo nhìn hắn:“Nếu là trước kia, có lẽ tôi sẽ cảm kích mà rơi lệ đầy mặt, giống như

một con chó trở lại bên cạnh anh một lần nữa, tiếp tục để cho anh vui

đùa, nhưng mà tôi hiện tại, đã sớm không phải tôi trước kia. Tôi đã thay đổi, đã không vui đùa được với anh nữa rồi. Đại thiếu gia à, coi như

tôi van anh được không? Đừng trêu chọc tôi nữa, tám năm, tôi thật sự

không chơi nổi nữa, tôi thật sự muốn sống thật tốt, hiện tại ngay cả mặt của anh tôi cũng không muốn nhìn thấy, tha cho tôi được không? Đại

thiếu gia nhà họ Vinh!”



Mỗi một câu đại thiếu gia nhà họ Vinh của An Bảo Bối càng khiến Vinh Ninh đau lòng hơn, thì ra ngoài những chuyện mà hắn đã biết đại khái, còn có nhiều việc như vậy? Hắn thật sự đã từng nói lời tuyệt tình như thế với cô sao?



Hắn hơi khó tin, dù sao

hắn vẫn luôn lựa chọn phương thức chia tay hòa bình, sao lại có thể nói

lời đả thương lòng người khác như vậy trước mặt An Bảo Bối.



”Không thể nào...”



”Sao lại không thể nào? Lời tôi vừa nói, đều là những lời mà chính tai tôi

nghe được, chẳng lẽ là tôi nghe lầm? Hay là nghe không hiểu quốc ngữ?”

An Bảo Bối vẫn đang cười, nhưng cô đang cười gì thì ngay cả cô cũng

không biết, có lẽ là cười mình đã từng ngu ngốc như vậy đi?



”Anh

đừng tự lừa mình dối người nữa, có lẽ anh thật sự mất trí nhớ quên

chuyện trước kia đi, nhưng mà anh dám cam đoan, tôi thật sự sẽ là người

con gái duy nhất mà đời này anh yêu sao? Đây chẳng qua là ảo giác của

anh thôi, thật ra anh chẳng yêu ai cả, anh chỉ yêu chính anh mà thôi!”



”Tôi...” Vinh Ninh chưa kịp nói nên lời, Phương Trạch Tây đã lái ô tô tới và

dừng lại, anh đi ra từ trong xe, giơ dù che mưa, trên người mặc áo

T-shirt cổ chữ V màu đen, gương mặt đẹp trai như ngọn đèn trong đêm,

khiến không ai có thể bỏ qua.



”Anh ba...” Trong giọng của anh hơi có phần lo lắng, nhìn bề ngoài bình tĩnh, cũng không đoán ra được.