Cực Đạo Hoa Hỏa

Chương 14 :

Ngày đăng: 15:46 18/04/20


CHƯƠNG 14: CƯỠNG CHẾ THÚC GIỤC KHOẢN THƯ (THƯ CƯỠNG CHẾ THÚC GIỤC).



Thủ đoạn của Trịnh Bình quả nhiên không tồi, không quá vài ngày liền gọi điện thoại tới nói hết thảy mọi việc đã sắp xếp thỏa đáng, còn nói La Ký cùng tiểu tình nhân còn nợ hắn một bàn.



La Ký đang ngồi trong thư phòng xem văn kiện, Lâm Phong thì nằm trên sô pha thiu thiu ngủ, cẳng chân trắng nõn đặt trên mặt thảm dày màu đỏ sẫm làm người ta liên tưởng đến con mèo nhỏ đang ngủ trưa.



“Hiện tại không được, chờ cậu xử lý xong chuyện của Dư Lệ San đã. Bên đó nói thế nào?”



“Anh xem lại đi. Có người thiếu chút nữa ôm chân tôi kêu gia gia đó. Dư Lệ San nợ đến hơn mười triệu, đã thế hàng năm lại phải trả lãi tới hơn 40% lợi nhuận mà nay đến một phân tiền cũng chưa thấy đâu. Mười triệu a, mẹ nó, đủ tu sửa cả một con sông đó.”



La Ký nhu nhu mi tâm. Hắn biết Dư Lệ San nợ không ít tiền, nhưng không nghĩ lại nợ nhiều đến vậy.



Nếu cô ta ở bên ngoài sung sướng một mình thì không sao đằng này còn muốn nhúng tay vào chuyện của La gia, làm hắn không thể nhẫn nhịn thêm được nữa…..



La Ký nhăn lại mi, Trịnh Bình bên kia điện thoại thoải mái nói: “Tôi đã cho ngân hàng hướng cô ta gửi thư thúc giục trả nợ, phỏng chừng hôm nay cô ta có thể nhận được. Nếu cô ta không trả đúng hạn quy định, anh có thể khởi tố cô ta lên tòa. Nếu sau này có việc gì cần tôi giúp cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi. Nhớ rõ, nhắc tiểu mĩ nhân kia nhớ kính tôi một ly đấy!”



La Ký cười nói: “Nhất định, nhất định.”



Hắn buông điện thoại, Lâm Phong nằm trên sô pha, lười biếng xoa xoa cái thắt lưng, sau đó hai chân trần trụi nhẹ nhàng, tiêu sái bước đến. Bàn chân mềm mại đặt trên thảm lông dày không hề phát ra một chút thanh âm, ngay cả bước đi cũng giống như chỉ điểm nhẹ mũi chân, như con mèo nhỏ lén lút ăn vụng cá vậy.



La Ký vươn cánh tay, một phen đem cậu ôm ngang eo kéo tới. Lâm Phong nhỏ giọng kinh hô một tiếng liền bị hắn hung hăng ôm chặt vào lòng.



“Không biết vì sao vừa thấy em, tôi liền cảm thấy mọi việc đều hỏng bét.” La Ký lắc lắc cằm Lâm Phong, bắt cậu nhìn thẳng vào mình, “Thù này với Dư Lệ San tôi đã báo thay em, có cao hứng không bảo bối nhi?”



Lâm Phong đặt một bàn tay lên vai La Ký, kéo dãn khoảng cách giữa hai người: “Anh…..anh nói em phá hư chuyện gì?”



La Ký có chút không yên lòng, bàn tay to lớn không thành thật với vào trong vạt áo Lâm Phong, tiện đà xoa xoa tấm lưng mềm mại trơn bóng của cậu. Bàn tay vì luyện súng nhiều mà trở nên thô ráp ở trên da thịt vuốt ve, dẫn tới những kích thích nho nhỏ làm người ta phát run.



Thanh âm Lâm Phong thấp nhuyễn, gần như nỉ non: “Ban ngày ban mặt……đừng….”



La Ký kéo kéo áo cậu. Nhiệt độ trong phòng rất thấp, nửa người trên lại hoàn toàn trần trụi, Lâm Phòng rùng mình một cái, theo bản năng tựa sát vào ***g ngực ấm nóng của La Ký.



La Ký hít một hơi mạnh, thanh âm trở nên khan khan: “Ngoan, em tự mình ngồi lên đi.”



Lâm Phong rung rung một chút, khí quan dưới thân bị ác ý trêu chọc đùa bỡn cùng vuốt ve, bên trong đùi căng thẳng nhịn không được mà phát run. Cậu chần chờ thật lâu không hề động, sắc mặt hồng hồng làm người ta muốn cắn một cái. La Ký khàn khàn nở nụ cười, cánh tay hữu lực đem tiểu mĩ nhân trong lòng nâng lên sau đó nhắm ngay vị trí, thật mạnh thả xuống.



“A……!”



Lâm Phong liều mạng ngửa đầu ra sau, yết hầu cực kỳ yếu ớt mà hít thở. La Ký hôn một đường từ yết hầu cậu trở xuống, tại xương quai xanh gầy gầy của thiếu niên lưu lại một tràng dấu hôn đỏ ửng, cùng một dấu răng phiếm tơ máu.



La Ký ở trên giường thường có chút thô bạo, hắn thích loại cường thế cùng chủ động, thậm chí còn có chút muốn ngược đãi. Đứa nhỏ này đã quen được chiều chuộng lại yếu ớt như vậy, làm hắn hận không thể nắm trong lòng bàn tay mà ăn tươi nuốt sống, từng chút từng chút một ăn mòn dục vọng.
Lâm Phong để Dư Lệ San vào văn phòng, tựa như chủ nhân của nơi này, rót nước, nhẹ nhàng mang tới trước mặt cô ta, sau đó ở sô pha phía đối diện thản nhiên ngồi xuống.



Một loạt động tác rất quen mà nhẹ, Dư Lệ San trong lòng phát hỏa, hừ cười một tiếng, nói: “Tao cũng không muốn vòng vèo, chúng ta nói trắng ra đi. Mày muốn bao nhiêu tiền?”



Lâm Phong đúng mực làm ra một bộ dáng có điểm kinh ngạc: “La phu nhân nói cái gì vậy? tôi như thế nào đều nghe không hiểu?”



“Tao hỏi mày cần bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi La Ký?”



“Vì sao tôi phải rời khỏi anh ấy?”



Dư Lệ San lạnh lùng nói: “Mày đừng tưởng tao cái gì cũng không biết! Cho dù ngày đó mày có đóng kịch cỡ nào cũng không qua được mắt tao đâu! Mày chính là con của Lâm Phượng, bằng không vì sao mày lại cố tình xuất hiện ở La gia? Mày như vậy….mày trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy như thế nào lại sống chết muốn yêu La Ký? La Ký bị mày làm cho thất điên bát đảo, nhưng tao thấy rõ!”



Lâm Phong cúi đầu, hạ tầm mắt, ánh mắt nhìn theo làn hương lượn lờ phía trên tách trà có chút mông mông lung lung nhìn không rõ. Sau một lúc lâu, cậu bưng lên chén trà bằng sứ men xanh uống một ngụm, động tác vừa tự phụ, vừa thản nhiên, không mang theo một chút mùi khói lửa.



“Tôi có phải hay không là con của Lâm Phượng, đến La gia có mục đích gì khác hay không………việc này kỳ thực cũng không quan trọng, quan trọng là La Ký nghĩ như thế nào, La Ký cho rằng nên như thế nào. Hắn cho rằng tôi là ai thì tôi chính là người đó, hắn cho rằng tôi có mục đích gì thì tôi chính là có mục đích đó. Về phần chân tướng mà cô điều tra được, nếu La Ký không tin đó là sự thật thì cái đó liền không đáng một xu.”



Lâm Phong buống chén trà, ngẩng đầu bình thản nhìn Dư Lệ San: “Nếu cô cảm thấy tôi nguy hiểm với La gia, cô cứ việc đem chân tướng nói cho La Ký cũng đâu có sao. Chỉ cần để anh ấy thả tôi đi, tôi tuyệt đối sẽ không nán lại La gia dù chỉ một phút.”



Đáy mắt cậu có một tia khinh miệt làm Dư Lệ San không thể khống chế phẫn nộ mà đứng lên: “Mày xem tao là ai? Tốt xấu gì tao cũng là nữ chủ nhân của La gia! Tao muốn mày đi thì ai dám giữ mày lại?”



Nàng đứng phắt dậy, từ trong chiếc ví da tinh xảo rút ra một tập chi phiếu, xoát xoát viết một chuỗi dãy số, sau đó ném vào mặt Lâm Phong: “Cầm đi rồi cút khỏi nhà chúng ta!”



Lâm Phong cầm lấy tờ chi phiếu vừa bị ném đến trên mặt mình, sau đó cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng đặt lại trên mặt bàn, “La phu nhân, chẳng nhẽ cô nghĩ rằng ta thiếu tiền nhau sao?”



Cậu vươn một ngón tay gầy gầy quơ quơ, “Không, ta không thiếu tiền, ta đối với vật chất cũng không có cái gọi là ham muốn. Ta từng trải qua huấn luyện cùng giải phẫu, cải tạo, chiến đấu đến kiệt lực, thân thể cùng thần kinh, cơ bắp đều khác với người bình thường. tâm của ta, ở đây………” cậu mềm nhẹ đè lại vị trí bên ngực trái của mình, “Nơi này có một cỗ oán khí, mỗi ngày đều tra tấn ta, làm cho ta ăn mà nuốt không trôi, ngủ mà không an giấc, làm cho ta cả ngày lẫn đêm đều phải chịu nỗi thống khổ dày vò. Loại thống khổ này làm ta không còn tâm trí đâu để ý đến những thứ tiền tài, địa vị, danh vọng hay hưởng thụ nữa. Ngoại trừ báo thù ra ta không còn cảm nhận được cái gì nữa. Chỉ có khoái cảm được trả thù mới kéo được ta ra khỏi vực sâu thăm thẳm mà thôi.”



Thanh âm cậu mềm nhẹ như có một cỗ ma lực làm Dư Lệ San chân tay cứng ngắc, giống như dính chặt vào nhau, nặng nề, hoàn toàn không thể nhúc nhích đươc.



Lâm Phong hơi hơi cười rộ lên, kéo một bàn tay Dư Lệ San đặt lên vị trí trái tim mình.



“Ngươi nghe thấy không? Có hay không nghe thấy tiếng khóc? Còn có thống khổ rít gào cùng oán niệm cừu hận…..trong lòng ta có một con quỷ ẩn giấu thật sâu, lúc thì đối với ta khóc lóc, lúc thì nhắc nhở ta món nợ máu năm năm trước cùng cừu hận, sỉ nhục.”



Lâm Phong tiến đến bên tai Dư Lệ San đang cứng ngắc, thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi, gần như mỉm cười.



“Đó là ngươi sỉ nhục ta, đó là do ngươi gây cho ta cừu hận.”



____________________



Đoạn cuối thay đổi cách xưng hô một tí cho phù hợp với cái sự biến đổi nhân cách của em ^^