Cực Đạo Hoa Hỏa
Chương 17 : Lòng người chi độc
Ngày đăng: 15:46 18/04/20
CHƯƠNG 17: LÒNG NGƯỜI CHI ĐỘC
Bác sĩ riêng của La gia trước tiên đến cấp cứu cho La Ký rồi ngay sau đó hắn được trực thăng đưa đến bệnh viên tư nhân tiến hành thải trừ tất cả phần độc tố còn sót lại.
Lâm Phong cũng theo đến bệnh viện. Trên trực thăng, ý thức La Ký vẫn còn chút thanh tỉnh, đại khái vì rung lắc khi vận chuyển, hắn mở mắt, tầm mắt mơ hồ đảo xung quanh như tìm kiếm điều gì đó.
Bác sĩ tâm phúc liền đoán được tâm tư hắn, vội vàng quay đầu lại hỏi: “Cậu Lâm đâu?”
“Em ở đây.”
La Ký hướng phía thanh âm Lâm Phong quay lại, sau một lúc lâu mới hơi hơi cười cười, vươn tay ra.
Lâm Phong bắt lấy tay hắn, La Ký hé miệng, thanh âm đứt quãng hỏi: “Em…….em không sao chứ?”
Lâm Phong nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Em tốt lắm.” rồi cho hắn một nụ cười thản nhiên.
La Ký thấy vậy mới buông tay, khép lại mi mắt.
Lâm Phong ngồi bên người hắn, sắc mặt trầm tĩnh, ánh mắt khinh đạm. Một lát sau cậu nhẹ nhàng buông tay ra, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bác sĩ tâm phúc của La gia vừa vặn điều chỉnh dụng cụ, quay đầu nhìn cậu một cái. Thiếu niên tú lệ này đang lặng lẽ nhìn ra ngoài khoảng thiên không, những đám mây trong ráng chiều lướt qua vùn vùn phản chiếu trong đôi mắt cậu, sâu thẳm, u vọng không thể tả.
Hắn đột nhiên cảm thấy thiếu niên này tựa hồ hoàn toàn không đem người đang cận kề sinh tử bên cạnh mình là La Ký để vào lòng, cậu giống như chỉ chăm chú nhìn khoảng không giữa bầu trời, hết thảy thế sự nhân hòa xung quanh, thậm chí cả La Ký, đều chưa từng đọng lại trong ánh mắt.
Hắn từng nghe La Ký đã dung túng, đã khen ngợi cậu thiếu niên này có bao nhiêu đáng yêu, có bao nhiêu đơn thuần, có bao nhiêu quyến luyến đối với mình, mặc dù có đôi khi hơi phiền toái nhưng hầu như lúc nào cũng ấm áp, mềm mại, tựa như một chú mèo nhỏ lúc nào cũng thích cuộn mình lại.
Đầu bếp quỳ xuống:“…… Cám ơn cậu.”
Lâm Phong không nhìn hắn, xoay người, hướng cửa đi đến.
“Như vậy, tôi không quấy rầy ông nữa. Dư Lệ San cũng không phải là người dễ đối phó, ông ở trong này tốt nhất nên suy nghĩ xem nên nói gì cho phải, chờ khi nào gặp được La Ký, biểu hiện cho tốt vào.”
Cửa phòng bếp lại mở ra, trong không gian tĩnh lặng phát ra những tiếng cùm cụp rất nhỏ.
Trong căn phòng không một bóng người, đầu bếp quỳ rạp trên mặt đất, phát ra tiếng khóc khàn khàn. Ngẫu nhiên có thể nghe thấy một hai cái tên mơ hồ, làm hắn đau khổ nhớ đến vợ con mình.
Kỳ thật hắn đã không còn đường lui, từ ngày đầu tiên hắn xuống tay hạ độc. Điều đáng mừng duy nhất là căn bệnh mãn tính lâu nay của vợ hắn đã có cơ hội chữa trị thật tốt, hai đứa nhỏ chắc chắn cũng sẽ được đưa tới một trường học thật tốt. Lâm Phong sẽ thay thế hắn chiếu cố bọn họ, so với người chồng, người cha như hắn sẽ tốt hơn nhiều.
Mà chủ nhân Dư Lệ San của hắn, cuối cũng cũng sẽ theo hắn đi xuống địa ngục.
Lâm Phong xuyên qua đình viện không một bóng người của La gia, đi đến góc sáng sủa nhất phía sau hậu viện.
Phía bên kia hồ lớn còn có gian nhà gỗ nhỏ dùng để chứa củi, thật lâu trước kia dùng để giam giữ con cháu trong gia tộc phạm lỗi, sau này trở nên hoang vu. Từ khi La Ký lên nắm quyền hắn chưa từng đi qua nơi đó, thật giống như đó là nơi đã bị lãng quên.
Bàn chân đặt trên hành lang phủ đầy bụi mờ, phát ra tiếng vang rất nhỏ. Lâm Phong rút ra chìa khóa mở ra chiếc khóa lớn trước cửa.
“Chi nha” một tiếng, cửa bị đẩy ra, một luồng ánh sáng chiếu vào căn phòng đã lâu không còn thấy ánh mặt trời, vài giây sau bên trong truyền đến một giọng nữ cật vấn: “……Là ai?”
Lâm Phong đẩy cửa ra, bước chân có thể nói là vô cùng tao nhã, tiêu sái bước vào căn phòng thấp bé ẩm ướt, thanh âm vững vàng lãnh đạm, khách khí tựa như cự nhân vu ngàn dặm.
“La đại phu nhân, là tôi.”