Cực Đạo Hoa Hỏa

Chương 25 : Trai cò tranh chấp

Ngày đăng: 15:46 18/04/20


CHƯƠNG 25: TRAI CÒ TRANH CHẤP



Lâm Phong lạnh lùng nhìn Dư Lệ San đang từ cửa đi vào. Người đàn bà này thật ra có những nét rất đặc trưng của tầng lớp quý tộc, cho dù là tình huống khẩn cấp nhất cũng nhất định phải bảo trì dung nhan. Tuy rằng tóc tai có chút hỗn độn lớp trang điểm dày đậm cũng không che dấu nổi nét mỏi mệt, vẻ mặt cứng nhắc mà sắc bén.



“Ngài còn đứng đó thất thần làm gì?” Dư Lệ San chỉ vào Lâm Phong, hướng A Tuyển cất giọng the thé nói, “Vì sao thằng nhãi này vẫn còn tốt vậy, không phải tôi đã nói với ngài rằng ở trước mặt La Ký điểm thêm cho nó chút nhan sắc hay sao?”



“Nha, tôi không có thói quen làm nhục con tin. Lại nói, làm nhục là một môn nghệ thuật, tại đây, trong hoàn cảnh này ~~~~~~” A Tuyển nhìn quanh một vòng, ánh mắt đảo qua vách phòng cũ nát cùng sàn nhà kín bụi, “~~~~~~ rất không có mỹ cảm, không phải nơi hay ho để chơi trò chơi a.” (Ân…….hóa ra A Tuyển là người theo chủ nghĩa SM biến thái quái dị a~~~~ Cẩn thận đó em, có ngày em sẽ đc nếm trải nghệ thuật a~~~”



Dư Lệ San hung hăng dậm chân: “Ngài đang nói gì vậy? La Vĩ Hàm cùng mẹ hắn đã đem La Ký nắm trong tay, bọn họ đang tìm cách bức hắn giao ra đại quyền. Nếu hắn không còn là chủ nhân La gia hắn cũng không thể giữ lại phần hải đồ kia nữa. Ngài không phải muốn hải đồ sao? Vạn nhất La Vĩ Hàm không thành công bức bách La Ký ngài cũng không còn cách nào từ trong tay hắn đoạt đi hải đồ đâu!”



“Nói thì nói vậy,” A Tuyển nhàn nhã ôm cánh tay dựa vào bên cạnh bàn, “Bất quá tôi dựa vào cái gì để tin tưởng sau khi La Vĩ Hàm đoạt được thượng vị sẽ ngoan ngoãn giao ra hải đồ cho chúng tôi?”



Dư Lệ San lạnh lùng cười: “Ngài nghĩ rằng cả tôi và ngài đều là lũ ngốc sao? Theo đuôi hai kẻ như La Vĩ Hàm với lão bà ác nhân kia, thế lực không bằng một phần mười La Ký mà đòi chiếm thượng vị, thì tôi được lợi ích gì? Tôi mạo hiểm phản bội La Ký như vậy không phải để chờ ngày mẹ con họ đuổi tôi ra khỏi La gia. Xét cho cùng hai người bọn họ cũng chỉ là cái thang của tôi mà thôi. Thực ra, tôi không biết suy nghĩ của tổ chức ngài thế nào bất quá nếu ngài thực sự giúp tôi một tay, chờ hai mẹ con kia loại bỏ La Ký rồi tôi ra tay loại bỏ hai người họ, sau đó tôi chính là chủ nhân La gia! Có ân tất báo đáp, tôi sẽ đem phần hải đồ kia giao cho ngài, ngoại trừ điều đó ra sẽ còn rất nhiều ưu đãi khác nữa……”



“Không cần”, A Tuyển bình thản ngắt lời ả, “Tôi chỉ muốn hài đồ còn những thứ khác tôi không có hứng thú.”



“Biết được hải đồ ở đâu tôi lập tức giao cho ngài! Hiện tại mẹ con La Vĩ Hàm đang cùng La Ký tranh đấu, cho dù hai người bọn họ không thắng được La Ký nhưng phỏng chừng cũng có thể phá hủy hơn phân nửa thế lực hắn có thể điều động. Đến thời điểm suy tàn của hắn, ngài chỉ cần mang tên tiểu tử họ Lâm này đến cho hắn xem, cho hắn chọn một là buông tay, đầu hàng hai là coi như hắn tự tay giết chết tên tiểu tử này……”



“Cô muốn để hai mẹ con La Vĩ Hàm cùng La Ký, trai cò đánh nhau, còn mình thì làm ngư ông đắc lợi sao?” A Tuyển cười khẩy một tiếng, “Bất quá, quên đi, tôi sẽ giúp cô nghĩ cách. Cô tốt nhất nên ra ngoài xem tình huống thế nào. La Ký bọn họ nói tiếng Việt, tôi nghe không hiểu a.”




Trầm mặc một lúc lâu, A Tuyển mạnh mẽ giơ tiểu đao lên. Ngô Bân gắt gao nhìn chằm chằm tất cả,hít mạnh dù chỉ một hơi khí lạnh, nhìn ánh đao kia hạ xuống, đem dây thừng đang trói Lâm Phong cắt thành từng mảnh nhỏ.



A Tuyển đứng lên, ném đi tiểu đao.



Đoản đao rơi trên mặt đất phát ra một tiếng “phanh” thanh thúy. A Tuyển đứng giữa căn phòng, ngẩng đầu lên, từ trên cao nhìn xuống Lâm Phong.



“Uy, tiểu quỷ chưa dứt sữa”, A Tuyển xoay xoay bả vai, lạnh lùng nói, “Đến, đánh một trận đi!”



Lâm Phong vừa nhu nhu cổ tay vừa đứng lên. Dư Lệ San đang sợ hãi ngây người giờ mới phản ứng lại lập tức tiến lại, vội vàng hướng A Tuyển kêu lên: “Này! Ngài sao lại có thể như vậy chứ? Người của La Ký lúc nào cũng có thể bất chợt ập tới đây ngài có biết không? Ngài như thế nào lại không coi trọng đại cục như vậy chứ?”



“Câm miệng, mụ kia!”



Thanh âm khàn khàn khủng bố quá mức tưởng tượng làm Dư Lệ San lập tức câm miệng. Sắc mặt A Tuyển đã hoàn toàn thay đổi, giống như một kẻ đói khát đã ba ngày, nay đối diện với một bàn yến hội phong phú. Nét tươi cười vừa tham lam vừa phấn khích kia làm người ta kinh hồn tang đảm. thời điểm ánh mắt Dư Lệ San chạm đến ánh mắt hắn thì không khỏi cảm thấy sửng sốt, không biết từ khi nào ánh mắt của người trẻ tuổi Nhật Bản kia đã phiếm sắc đỏ sậm như vậy……đôi mắt….. giống như từng được tắm trong biển máu vậy.



“Chỉ cần thắng ta, ta sẽ không chặt tay chân ngươi. Nếu ngươi thua……..” A Tuyển vươn đầu lưỡi, không chút che dấu, liếm liếm môi, “……..nếu ngươi thua, ta lập tức đem lưỡi ngươi cắt đi, cho ngươi không bao giờ có thể nói ta thảm bại dưới tay Diệp Liên được nữa.”



Ngô Bân trong lòng sợ run nhìn Lâm Phong bước đến, nhịn không được kêu lên: “Dừng tay Lâm Tinh! Em không cần…….” (Cho ta thay đổi cách xưng hô cho hai bạn chẻ một tí….ta muốn Bân Bân gọi Phong Phong là em lắm lắm ý ~~~~>”