Cực Đạo Hoa Hỏa
Chương 27 : Đối mặt với chân tướng
Ngày đăng: 15:46 18/04/20
CHƯƠNG 27: ĐỐI MẶT VỚI CHÂN TƯỚNG.
Đột nhiên, trong nháy mắt, chỉ nghe “ba, ba” hai tiếng, Lâm Phong đánh ra một quyền bị người ta nắm lấy trong tay, A Tuyển tung ra một cước cũng bị người nọ bắt lầy, ngay sau đó “oanh” một tiếng bị hất văng ra sau mấy thước.
Lâm Phong cả kinh: “Diệp Liên hiệu trưởng?!”
A Tuyển bị tung lên không, đập vào tường sau đó té lăn thật mạnh trên nền đất, nửa ngày sau mới chậm rãi đứng dậy, thở hào hển ngẩng đầu nhìn lên, trên khuôn mặt tươi cười gần như vặn vẹo: “Diệp……Diệp Liên đại nhân……”
Tóc mai dài theo gió phất phơ dần dần buông trở lại, Diệp Liên buông tay Lâm Phong ra, hai tay lại một lần nữa đút lại trong túi áo gió.
Lâm Phong sợ ngây người: “Hiệu trưởng? Sao người lại xuất hiện ở đây? Có chuyện gì sao? Rốt cuộc sao lại thế này?”
“Tới cứu ngươi.” Diệp Liên bình thản nói, sau đó hướng về phía A Tuyển: “Lôi Nặc bảo ngươi theo ta trở về, có nhiệm vụ khác.”
A Tuyển nhe răng trợn mắt đứng lên: “Hải đồ……”
“Bỏ đi.”
“Cái gì?!”
“Bỏ đi.”
A Tuyển mạnh mẽ bước qua: “Ngươi rốt cuộc đùa giỡn cái gì vậy, nói bỏ đi là sao?! Ta vì phần hải đồ này mà mấy tháng nay lăn lộn giữa đại lục muốn điên lên, kết quả ngươi nhẹ nhàng nói hai chữ bỏ đi là ta sẽ theo ngươi trở về sao? Ngươi điên à? Uống nhầm thuốc? Are you OK? Ngươi rốt cuộc nói với Lôi Nặc cái quái gì mà làm hắn thần kinh thác loạn hạ cái thứ mệnh lệnh chết tiệt này hả?”
Diệp Liên hất tay A Tuyển đang nắm lấy cổ áo mình ra, “Mấy tháng còn không hoàn thành nhiệm vụ là vì ngươi vô năng, đây là thất bại của ngươi.”
“Ngươi cái tên chết tiệt này! Hiện tại ta sắp thành công rồi, Mẹ con La Vĩ Hàm sắp bức La Ký đến đường cùng rồi, chỉ cần mượn tay bọn họ là có thể hoàn thành đại kế của chúng ta. Mà ngươi như thế nào lại có thể nói ta là bỏ đi chứ?!”
“Không. Tình huống bên ngoài thay đổi rồi.” Diệp Liên thản nhiên nói, “Lúc ta đến đây, La Ký đã từ trong tay mẹ con La Vĩ Hàm trốn thoát, tập hợp thế lực nội bộ chuẩn bị đánh đến rồi. La Vĩ Hàm trụ cột quá kém, không chống đỡ được bao lâu nữa đâu.”
Lâm Phong hoàn toàn không để ý đến, đã bước vào loại trạng thái này, hết thảy những gì xảy ra bên ngoài đều không làm cậu có phản ứng. Có lẽ từ khi bắt đầu cậu đã luôn tự nhấn chìm mình trong vòng suy nghĩ luẩn quẩn, cừu hận thiêu đốt lý trí, ai nói gì cậu cũng không nghe thấy nữa rồi.
“Để cho ta giết mụ đàn bà này…….” Lâm Phong kịch liệt thở hào hển, “Để ta giết mụ đàn bà này……..”
“Hiện tại đã không kịp rồi! Này! Để sau đi! Để nuôi béo rồi làm thịt cũng được mà! Không! A a a a a a~~~~~”
Trong phút chốc hốc mắt A Tuyển trợn to như muốn nổ ra, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt vặn vẹo của Lâm Phong ngay sau đó bị một quyền mạnh đến hơn trăm kilogram từ trên cao đánh úp xuống.
Phía bên ngoài có người lớn tiếng hỏi: “Ở đây sao? Bọn họ bị nhốt ở đây?”
Thanh âm La Vĩ Hàm yếu đuối, run run vang lên: “Đúng vậy, đúng vậy…….Bọn họ bị giam ở đây, tiểu tử kia cũng ở trong đó……..”
Cửa bị một cước đá văng ra, đập mạnh vào tường, một đám người trong phút chốc ồ ạt tiến vào. Cầm đầu là La Ký – toàn thân đẫm máu. La Vĩ Hàm đã muốn nhuyễn thành một đống bùn, nếu không phải bị kéo hai bên phỏng chừng đã bị tê liệt ngã nhào xuống đất rồi.
Cùng lúc đó, một quyền của Lâm Phong giáng xuống, ầm ầm một tiếng nổ.
A Tuyển bị ấn ngã trên mặt đất chỉ nghe thấy bên tai vang lên một tiếng như sấm nổ, đầu óc ong ong đến phát đau. Kề sát bên tai hắn, sàn gỗ bị một kíh mạnh hơn bốn trăm cân đánh nát thành từng mảnh nhỏ, sau đó răng rắc vài tiếng, bị mạnh mẽ đâm thủng.
Một mảnh tĩnh lặng.
Lâm Phong thở hào hển, thu quyền, buông tay ra.
Vết máu từ giữa năm ngón tay cậu chầm chậm chảy xuống, từng giọt từng giọt chảy xuống sàn. Cậu đứng lên, cũng không buồn quay đầu lại, lập tức hướng Dư Lệ San đi đến.
Bóng dáng xinh đẹp của thiếu niên có chút căng thẳng. mỗi tấc đường cong đều là lưu sướng, xinh đẹp khó lòng làm người ta suy nghĩ thẳng thắn. Phía sau cậu, thanh âm La Ký kỳ quái, run run vang lên.
“– Lâm Phong, dừng tay……”