Cực Đạo Hoa Hỏa

Chương 36 :

Ngày đăng: 15:46 18/04/20


CHƯƠNG 36 CƯA CẨM KHÓ KHĂN.



La Ký, kẻ này từ khi đi học đã thâm tàng bất lộ mà Lâm Phong, một người ngoài chiến trường ra thì đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không chút hiểu biết thì căn bản không phải là đối thủ của hắn.



Ngày đầu tiên La Ký nói: “Bên ngoài trời mưa, không thể ra ngoài, ở trong nhà thôi.”



Ngày hôm sau La Ký nói: “Hôm nay ánh nắng mặt trời rất gay gắt, không phải tôi không cho em đi mà là bác sĩ không cho em đi.”



Ngày thứ ba La Ký nói: “Hôm nay bên ngoài không nắng cũng không mưa nhưng em cả ngày ăn một bát cơm cũng không xong, không có khí lực ra ngoài đâu.”



Ngày thứ tư, Lâm Phong thức dậy thật sớm, ăn nửa bát cơm, ghé vào cửa sổ nhìn mặt trời lên. Tầng mây mỏng manh u ám bao phủ bầu trời, không quá nóng, nhiệt độ, độ ẩm lại rất thích hợp cho một buổi đi dạo ngoài trời. La Ký tan tầm còn đặc biệt sớm, vừa về đến cửa đã thấy Lâm Phong ghé vào ghế dựa, trông mong nhìn mình.



“……” La Ký nói: “Được rồi.”



Hắn đem Lâm Phong ôm vào trong ngực, đi xuống thang lầu. Cửa lớn mở ra, bên ngoài viện khói bụi cuồn cuộn, tiếng máy ủi đất ầm ầm, long trời lở đất.



La Ký hôm trước hưng khí bừng bừng, phấn chấn, muốn ở trong sân xây một hồ nước lớn.



“Kỳ thật anh muốn tôi chết ở nhà anh có phải không……..” Lâm Phong nức nở nói, “Từ hôm theo anh về chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả, tôi chán ghét anh, cho dù có chết kiếp sau cũng không muốn gặp lại anh nữa.”



La Ký nhẹ nhàng vỗ cậu, tựa như dỗ trẻ con, dỗ đi dỗ lại cuối cùng dỗ đến trên giường. Lâm Phong muốn tránh khỏi ôm ấp của hắn nhưng La Ký vẫn gắt gao ôm cậu, dán bên tai cậu thấp giọng cười: “Em biết không, hôm nay lúc lái xe qua vườn cây, hoa bên trong vườn đã nở toàn bộ, xa xa nhìn lại giống như một tấm thảm hoa lớn, rất tươi đẹp…….Còn có phòng chiếu phim kinh điển, trò chơi chiến đấu mới nhất trên thị trường,……”



Lâm Phong khóc càng thương tâm.



“Nghe nói trò chơi điện tử mới tung ra phiên bản mới nhất, thiết kế hiện đại, hiện nay mấy người trẻ tuổi đổ xô đi mua đến cháy hàng a. Nha, lại nói tiếp, hai ngày nữa là ngày khai trương khu công viên trò chơi, nghe nói bên trong có cái trò gì, hình như gọi là nhảy Bungee a, lại thêm mấy trò như đua thuyền hay cảm giác mạnh gì đó. Không những thế còn có rất nhiều món ngọt, điểm tâm ngọt nha…….”



Lâm Phong cơ hồ khóc đến ngạt thở.



“Này, này, tôi chỉ muốn nói mấy chuyện thú vị cho em vui mà thôi, như thế nào lại càng khóc càng thương tâm vậy?” La Ký hôn lên mặt Lâm Phong, “Muốn ăn đồ ngọt sao? Lúc nào về tôi mua cho em là được mà, không nhất thiết phải thương tâm như vậy a!”



“Tôi, tôi muốn ra ngoài……..” Lâm Phong đứt quãng nghẹn ngào, “Van cầu anh thả tôi ra đi…….”



La Ký càng không ngừng hôn môi cậu, lúc đầu vừa nhẹ nhàng vừa nhu hòa sau lại chậm rãi mang theo lửa nóng, *** ý vị.
“Đây là phản ứng gì a.” La Ký sửng sốt một chút, sau đó ha ha cười đứng lên: “Đứng lên đi, em rõ ràng muốn đi chơi mà đúng không? Đừng dấu diếm, tôi biết em rất muốn ra ngoài mà, ngoan ngoãn đứng lên, chúng ta đi thôi.”



Lâm Phong cầm lấy chăn, che lấy khuôn mặt, tóc đen mềm mại lướt qua ngón tay La Ký, lành lạnh. Hắn có chút xấu hổ, mạnh mẽ ôm lấy cả chăn, dán bên tai lâm Phong thấp giọng nói: “Không thoải mái sao? Em thật sự không muốn ra ngoài sao? Tốt lắm, đừng cáu kỉnh nữa, công viên trò chơi mới khai trương chơi vui lắm, rất hợp với đứa nhóc như em.”



Lâm Phong quay đầu đi chỗ khác, đưa lưng về phía La Ký, nhẹ nhàng nói: “Anh là đồ cặn bã.”



“…………..” La Ký dừng một chút, thở dài: “Được rồi, cặn bã. Nhưng vì sao?”



“Tôi sẽ không xin anh cho tôi tự do nữa,” Lâm Phong thấp giọng nói, vì mặt vẫn vùi trong chăn nên thanh âm cậu có chút mông lung không rõ: “Tự do vốn là của tôi, tôi muốn làm gì thì liền làm cái đó, anh có thể quản tôi nhất thời nhưng không thể quản tôi cả đời. Có bản lĩnh chúng ta cứ từ từ thử đi, một ngày nào đó anh sẽ phát hiện tôi trốn thoát vô tung vô ảnh, sau đó đời này anh đừng mong có cơ hội được nhìn thấy tôi. Không, thậm chí kiếp sau anh cũng đừng mơ nhìn thấy dù chỉ một sợi lông của tôi. Cặn bã!”



La Ký cắn cắn răng, bỗng nhiên đứng dậy: “Em nghĩ tôi không thể quản em cả đời sao?”



Vì giường đôi rất lớn, chăn đôi cũng mềm mại, thân thể gầy gò của Lâm Phong lại vùi trong chăn phá lệ đơn bạc nhỏ yếu, hoàn toàn không thể thừa nhận một chút lửa giận.



La Ký lại mềm xuống, lần nữa ngồi vào bên giường, vỗ nhẹ lưng cậu trấn an: “Tôi không phải cố ý không cho em ra ngoài, cũng không muốn cướp đoạt tự do của em nhưng hiện tại thả em đi chính là hại em, có biết không? Mỗi ngày em đều tiêm một lượng lớn thuốc để duy trì vận hành khí quan, nếu để em tự do đột nhiên có chuyện gì không hay xảy ra mà tôi lại không ở bên em thì một mình em biết làm sao bây giờ? Em muốn tự hại chết mình sao?”



“Tôi đây chết đi cũng tốt lắm, tôi cho tới bây giờ đều không hề sợ chết, mạng của tôi với anh không quan hệ.” Lâm Phong cố chấp nhỏ giọng nói.



La Ký giơ tay lên, cố nén dục vọng muốn tát cậu một cái thật mạnh, hắn nhịn xuống sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng đánh một cái vào lưng cậu. Thật sự không nặng nhưng Lâm Phong lại như con mèo nhỏ xù lông, ngồi phắt dậy, căm tức nhìn La Ký rồi hung hăng tát hắn một cái.



“Ba” một tiếng, đầu La Ký lệch về một bên.



Một trận này làm cho tim người ta đập nhanh, La Ký đột nhiên đứng dậy, khiêng Lâm Phong lên, hoàn toàn không để ý đến cậu vừa khóc vừa nháo, giống như khiêng bao tải, một cước đạp văng cửa bước xuống lầu.



“Anh làm gì? Buông ra, thật khó chịu!” thanh âm Lâm Phong run run, kịch liệt kháng nghị. “Buông ra! Tôi không muốn đi theo anh! Buông ra!”



Không thèm thay quần áo, La Ký cứ thế đem Lâm Phong ôm ra ngoài cửa, quăng vào phía sau ô tô rồi đóng phịch cửa xe lại.



“Đến công viên trò chơi trong nội thành.” La Ký hướng lái xe ra lệnh, sau đó hung hăng ôm lấy mặt Lâm Phong, nhìn tia ác độc nảy sinh trong đôi mắt xinh đẹp của cậu: “Lão tử hôm nay muốn đưa em ra ngoài hít thở không khí, không đi không được, tôi xem em muốn làm thế nào?!”



(Vầng……..một khi mấy bạn công phát hỏa thì đứa nào cũng hạ lưu như đứa nào, anh Ký già cũng vậy……haizzzz, lão tử cũng muốn xưng lão tử a……..)