Cực Đạo Hoa Hỏa
Chương 4 : Tiệc đính hôn
Ngày đăng: 15:46 18/04/20
CHƯƠNG 4: TIỆC ĐÍNH HÔN
Lâm Phong nghĩ La Ký sẽ đưa cậu đến tiểu biệt thự kia nhưng không ngờ hắn lại trực tiếp đem cậu về nhà chính La gia, một đường cứ thế khiêng cậu thẳng lên lầu.
Lâm Phong nhìn sắc mặt hắn không tốt, mới biết sợ, liều mạng đánh vào lưng La Ký: “Thả tôi xuống! Tôi tự mình đi!”
La Ký làm như không nghe thấy, một cước đá văng cửa phòng khách, đem người nọ như con mèo nhỏ ném đi vào. Lâm Phong ngã trên lớp thảm lông dày thượng hạng, mềm mại, tuy không đau nhưng cậu có cảm giác choáng váng, mơ mơ hồ hồ đứng lên: “Anh, anh muốn làm gì?”
La Ký cởi cúc áo, tháo cravat, bước vào phòng đem tất cả những vật sắc nhọn ném ra ngoài cửa. Lão quản gia cùng bọn người hầu chân tay luống cuống đứng ở cửa nhìn thấy đồ vật này nọ bị ném ra khỏi phòng liền chạy nhanh đến đón lấy sau đó vội vàng xuống lầu.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại những đồ vật mềm mại cùng chiếc giường lớn, ngay cả một mảnh gương nhỏ cũng không lưu lại. La Ký từ trên cao nhìn xuống Lâm Phong rồi đem cậu ném lên giường lớn. (hết vác lại ném tới ném lui em nó là sao???? Em nó đang bị thương a, đồ dã man a ;;;;;___;;;;;)
“Ngoan ngoãn ở đây chuẩn bị đi, tối nay tôi phải tham gia một buổi tiệc rượu. Chờ tôi trở về nếu cậu còn làm ra chuyện gì thì chờ bị đánh đi.”
“Anh không thể cấm đoán tôi được!”
“Đây không phải là cấm,” La Ký nắm lấy cằm cậu, ánh mắt lãnh khốc nói từng tiếng một, “— đây là giam cầm. Nếu cậu còn dám cố ý ngã như sáng nay thì tháng này đừng mong ra khỏi phòng.”
Hắn suồng sã cùng *** hàm súc vỗ vỗ sau thắt lưng Lâm Phong: “Tôi không ngại đến cùng cậu thưởng thức cuộc sống phong phú ban đêm một tháng liền đâu!”
Hắn đi nhanh đến cửa phòng. Một cái gối từ phía sau hung hăng bay đến, thật mạnh nện vào cửa.
“Trông chừng cậu ấy cho tốt, không cho phép cậu ấy ra khỏi phòng nửa bước, không cho phép bị thương, cậu ấy muốn ăn gì cũng được!”
Bảo vệ nhanh nhanh gật đầu. La Ký quay đi, phía sau truyền đến tiếng kêu to của Lâm Phong: “Thả tôi ra! Tôi không muốn ở trong này! Thả tôi ra ngoài!…….”
Lão quản gia nghe được cảm thấy kinh hồn táng đảm, vừa muốn nói gì đó, ngẩng đầu lên nhìn La Ký chỉ thấy miệng hắn khẽ nhếch mang theo một chút ý cười khoái trá.
“Thiếu, thiếu gia……”
“Vật nhỏ này hôm nay bị chọc giận đã bị tức muốn chết. Ngày mai công ty không có việc gì, chuẩn bị một chút ngày mai tôi dẫn cậu ấy đi chơi.”
Lão quản gia thấp giọng nhắc nhở: “Lão gia, mai là ngày phu nhân trở về Trụ Thiên….”
La Ký gật đầu: “Hầu hạ cẩn thận, tôi sẽ không đón cô ta.” Nói xong cũng không quay đầu lại, đi thẳng lên xe
Buổi tiệc này là tiệc đính hôn của Sở đại thiếu gia cùng Đồng tiểu thư. Sở gia hầu như toàn người lớn tuổi, thế hệ kế tiếp chỉ có mình hắn, không nghi ngờ gì hắn sẽ thừa kế toàn bộ quyền lực cao nhất của gia tộc. Tiệc đính hôn này, trong giới thượng lưu Sở gia mười mấy năm nay mới làm chủ một lần. Bọn họ bao cả khách sạn, long trọng, phô trương. Ngoài cửa khách sạn, trong vòng một dặm đều toàn là xe, chỉ cần thông qua máy dò kim loại thì ai cũng có thể vào đại sảnh dự tiệc.
Theo thang máy lên lầu hai chính là nơi tổ chức tiệc rượu, là nơi những nhân vật nổi tiếng tề tụ. Trang sức kim cương, ly rượu thủy tinh, đã cẩm thạch hòa cùng ánh đèn tỏa ra ánh sáng như ngọc. La Ký đến có chút muộn. Khi hắn đến thì nhân vật chính của buổi tiệc, Sở đại thiếu gia đã xin cáo lui vì thân thể không khỏe. Cũng là Sở đại thiếu gia không biết nể mặt mũi, bỏ lại tất cả khách quý bên ngoài một mình vào phòng nằm nghỉ.
Tâm phúc của Sở gia, Kim Thạch đứng ở cửa, tươi cười: “La tiên sinh tới trễ, Sở thiếu gia nhà chúng tôi vừa mới rời đi, vốn cậu ấy cũng định cùng ngài cạn một ly nhưng cậu ấy thật sự không thể chống đỡ được nữa nên đã về trước. Lần sau nhất định cậu ấy sẽ đến tận cửa tạ lỗi với ngài.”
La Ký cười cười: “Hắn không ở đây nhưng còn lưu cậu lại cũng coi như nể mặt mũi tôi rồi.”
Kim Thạch ha ha cười, vẻ mặt phong lưu không kiềm chế được, chiếc bông tai ruby trên vành tai thấp thoáng. Tên này là do Sở gia thiếu phu nhân tương lai lựa chọn trong đám sát thủ lưu vong khu Tam Giác Vàng để bảo vệ Sở thiếu gia. Năm đó hắn ở Đại lục phạm trọng án, bị đuổi giết đến cùng đường. Nếu không có Sở gia đứng ra che trở cho hắn chỉ e hiện tại hắn đã bị bắn chết một nghìn lần.
Tên Kim Thạch này hung ác mà phong lưu, tiêu sái mà tàn nhẫn, yêu thích xe đẹp súng tốt, có tiếng trong giới hắc đạo về lòng trung thành cũng dũng mãnh. Ai cũng biết Kim Thạch là tâm phúc Sở gia coi trọng nhất. Lưu lại hắn ở cửa nghênh đón La Ký cũng coi như Sở thiếu gia tự mình nghênh đón.
Kim Thạch nhìn trái nhìn phải một vòng, thấp giọng nói: “La tiên sinh, lần trước chuyện Sở thiếu gia bàn bạc với ngài, không biết có phải hay không ngài đã quyết định. Nếu đã vậy, Sở thiếu gia có ý muốn hẹn ngài gặp mặt rồi ký kết hợp đồng luôn.”
Lâm Phong nhìn tình cảnh trước mắt, nước mắt lập tức rơi xuống, chạy nhanh đến ôm chặt lấy La Ký, nghẹn ngào đến một chữ cũng không nói được.
Kim Thạch chết trân, hóa đá tại chỗ.
Một kẻ quản lý phòng nghỉ mà chỉ có hắn mới có chìa khóa có thể mở, một tiểu mĩ nhân văn nhược vô lực phản kháng, một kẻ nhìn qua phi thường hung tàn, một người chỉ khoác trên mình tấm khăn mỏng.
Hết thảy đều vô cùng tự nhiên, mọi việc đều có thể giải thích.
La Ký sắc mặt trở nên âm trầm, một tay kéo Lâm Phong, ôm vào lòng, lạnh lùng nói: “Khó được Kim tiên sinh để mắt tới, người khác thì thôi nhưng đứa nhỏ này thì nhất định không được. Ngày mai tôi sẽ tìm hai người so với cậu ấy tốt hơn đưa đến quý phủ bồi tội. Tạm biệt!” Dứt lời cũng không chờ Kim Thạch giải thích liền trực tiếp kéo Lâm Phong ra khỏi cửa.
Kim Thạch điếu thuốc kia vẫn là chưa kịp hút, lại một lần nữa đánh rơi xuống đất.
La Ký đóng mạnh cửa xe. Bảo tiêu chỉ thấy sắc mặt hắn không tốt, lại không biết làm sao không tốt, cũng không dám đắc tội với hắn lúc này. Lâm Phong tựa bên người hắn, nước mắt vẫn rơi không ngừng, toàn thân run run lợi hại, dỗ thế nào cũng không được.
La Ký hôn trán cậu, thấp giọng nói: “Không phải sợ, ngoan, đừng khóc.”
Lâm Phong nghẹn ngào nói: “Đều là anh không tốt…..”
“Đúng, là tôi không tốt, ngoan, tôi ở đây, không cần sợ hãi.”
“Anh nói, anh sẽ không bạc đãi tôi, anh như vậy chính là không bạc đãi tôi sao? Tôi không cần anh, đem quần áo trả lại cho tôi, thả tôi đi! Tôi không muốn gặp lại anh nữa!”
La Ký nhất thời không biết nói gì. Lâm Phong không phải là kẻ vụ lợi, cậu không yêu cầu hắn cái này cái nọ, cậu chỉ là một đứa nhỏ làm người ta muốn cưng chiều. Cậu không cầu ăn, không cầu mặc, chưa bao giờ để ý đến cuộc sống vật chất. Cậu xinh đẹp như vậy, trẻ tuổi như vậy, có thể toàn tâm toàn ý dựa vào hắn, La Ký cảm thấy thực sự chiếm được đại tiện nghi.
Nhưng vì sao, cho dù như vậy, vẫn rất khó chiếu cố tốt bảo vật nhỏ này?
La Ký cúi đầu tỉ mỉ quan sát khuôn mặt Lâm Phong. Văn nhược mà thuận theo như vậy, cái gì cũng không soi mói, giống như dược nuôi dưỡng cực kì tốt, trên thực tế cũng rất khó chiếu cố cậu mà không làm sứt mẻ.
La Ký nhẹ nhàng hôn đôi mắt cậu, trầm thấp hỏi: “Em muốn gì? Em muốn gì thì hãy nói ra đi, tất cả đều nói cho tôi biết, em rốt cuộc thích cái gì?”
Lâm Phong ôm chặt lấy cổ La Ký, đem mặt mình chôn trong lòng ngực hắn. mặc kệ có nghe như thế nào, cũng không thể không nhận thấy những giọt nước mắt cùng sự thâm tình.
“Em chỉ muốn anh yêu em….” Thanh âm Lâm Phong nhẹ nhàng mang theo sự cầu xin, làm người ta không thể ngăn cản mà sa vào, mê đắm đến không thể tự kiềm chế.
“Chỉ cần anh yêu em…..chỉ cần anh yêu em…”
Ôn nhuyễn như vậy, giống như ôm lấy cả cõi lòng hắn, toàn bộ trái tim hắn đều được lấp đầy.
“…..Được rồi,” La Ký thở dài, đôi môi nhẹ nhàng điểm lên mái tóc đen mềm mượt, “Tôi yêu em.”
Lâm Phong khẽ khép mắt, dòng nước mắt lăn dài trên má, trôi xuống dưới thấm ướt cả áo La Ký. Trong bóng tối không ai nhìn thấy, khóe môi Lâm Phong chậm rãi hiện lên nụ cười lãnh khốc cùng tàn nhẫn.
Đúng vậy, chỉ cần anh yêu tôi là tốt rồi.
Yêu đến có thể không để ý đến vợ con, yếu đến có thể vứt bỏ gia đình nhà vợ…..
…..Với tôi mà nói, như vậy là đủ rồi!