Cực Đạo Hoa Hỏa

Chương 40 :

Ngày đăng: 15:46 18/04/20


CHƯƠNG 42 BẮT CHUỘT.



Đêm hôm khuya khoắt, căn cứ Nam Mĩ, nhiệt độ cực nóng đã giảm xuống nhanh chóng. Trong sân thể dục, tiếng côn trùng kêu vang thanh thanh, gió đêm mát mẻ làm cho người ta tinh thần sảng khoái.



Lâm Phong nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được. Cậu không kiên nhẫn, vò vò mái tóc rối bù, ôm đầu gối lăn lộn trên giường, chiếc quần đùi rộng thùng thình vì thế mà co cả lên để lộ ra cẳng chân tuyết trắng, phấn nộn.



Thư của ông chú La Ký, cậu hoàn toàn không nghĩ muốn hồi đáp. Làm cho sự việc rùm beng lên như vậy, lại còn gửi thêm một bó hoa to như thế làm cho Tiểu Lâm huấn luyện viên nhà chúng ta thật mất mặt a. Lúc trước còn một mực tuyên bố mình kiên quyết độc thân không bao giờ phá vỡ, mặc cho mọi người đều nói huấn luyện viên khu 19 là hoa đã có chủ, từ nay về sau không thể nhúng chàm……A! phi! Phi! phi! Mình tuổi trẻ thế này cứ thế mà khoái hoạt sống cuộc sống độc thân!



Lâm Phong hung hăng nghiến răng kèn kẹt, lại lăn một vòng, vùi sâu vào trong chăn.



………Nhưng Diệp Liên hiệu trưởng rõ ràng dã dạy, nhận được thư thì nhất định phải hồi âm, bằng không sẽ bị coi là lễ thượng vãng lai, làm cho người ta nghĩ mình là người không hiểu lễ phép, thiếu giáo dục, lại bị nói là người phương đông mà vứt bỏ truyền thống mỹ đức. (ặc……bác Diệp, bác thưc sự dạy em nó mấy thứ này sao….thế mà thế nào lại biến thành tiểu mĩ nhân hoang dã như thế kia a…=”=)



Diệp Liên hiệu trưởng không nhất định là biết sáng nay mình nhận được thư, nhưng nếu vạn nhất hắn hỏi đến thì sao? Vạn nhất hắn lại đột nhiên thuyết giáo mình, nhân cơ hội đem mình thấm nhuần giáo dục phổ thông thì sao?



Diệp Liên hiệu trưởng mà giáo dục thì rất có lực sát thương, nói sau……nhỡ mà…..nhỡ mà La Ký không nhận được hồi âm, sẽ……sẽ…..thực đau lòng thì sao?



A phi phi phi! Tiểu Lâm huấn luyện viên trong lòng hung hăng tát mình vài cái. La Ký đau lòng thì liên quan gì đến cậu! La Ký chính là kẻ đầu sỏ khiến cậu cả đời lang bạc kỳ hồ! Người như hắn có đau khổ cả trăm vạn năm cũng không đủ!



Mình chỉ lo là, nếu như La Ký không nhận được thư hồi âm lại cứ từng bức từng bức gửi đến đây thì sao thôi. Tiểu Lâm huấn luyện viên tự tìm lấy một cái cớ hợp lý nhất an ủi lòng mình, nếu không hồi âm lại cho hắn thì không cho phép hắn gửi thư đến đây nữa.



Nghĩ thông suốt, Lâm Phong lăn lông lốc đứng lên, bật đèn, rút giấy, cầm bút đau khổ suy tư. Phải viết thế nào để tỏ ra rằng mình hoàn toàn đã muốn đem hắn quên đi đến tận đâu đâu đó, phải viết thế nào để cho hắn thấy rằng cuộc sống của mình ở đây cực kỳ tự do khoái hoạt, phải viết thế nào để lúc La Ký nhận được thư hắn phải nổi trận lôi đình đây?



“La Ký:



Thư gửi đã nhận được,……..”



Lâm Phong phẫn nộ vò vò tờ giấy thành một nắm, làm sao lại còn cố ý nhắc đến cái bức thư kia nữa, cái bức thư kia chẳng có câu mở đầu ra hồn gì cả? Một câu, chỉ một câu thôi!



Lâm Phong lại lấy ra tờ giấy khác, nhấc bút:



“La Ký:



Cuộc sống hiện tại của tôi vô cùng tự do, khoái hoạt. Mỗi ngày đều đến căn tin ăn bít tết……..”



Lâm Phong lại một lần nữa hung hăng vò nát tờ giấy, mở đầu sao lại cố ý tả thực như vậy, hơn nữa mình cần gì phải báo cáo cuộc sống cho La Ký a? Hắn cũng không phải chồng mình a!



Lâm Phong lại lần nữa xé giấy, phiền chán cộng bất an cầm bút lên:



“La Ký:


Góc sáng sủa cạnh thùng rác, tiểu Lâm huấn luyện viên đang đeo găng tay, từ trong đống rác cẩn thận tìm kiếm tờ giấy nào đó, mở ra xác nhận một chút, sau đó ngẩng đầu.



Ánh mắt giao nhau.



Đám học viên khu 19 cùng huấn luyện viên khu 19, đồng loạt hóa đá.



……một trận gió mát thổi qua, có học viên nhận ra, tờ giấy trong tay Tiểu Lâm huấn luyện viên kia chính là bức thư tình mà ban ngày cậu không thèm để ý vứt vào thùng rác.



……



Lâm Phong kiệt lực khống chế âm điệu của mình, không để nó có chút run run nào: “…….các ngươi, các ngươi tới đây làm gì?”



Đội trưởng run run nói: “Chúng tôi, chúng tôi là tới, tới bắt chuột, ngài hãy tin chúng tôi đi……”



Mười giây hoàn toàn tĩnh lặng, đột nhiên một tiếng rít gào phẫn nộ thẳng hướng trời xanh cất lên, làm cả mặt đất cũng phát run.



“……..tất cả cút ra ngoài cho ta. Ba ngày không được phép ăn cơm –!!”



……



Mới qua vài ngày thôi nhưng La Ký lại cảm thấy chờ đợi vô cùng dai dẳng. Một bức thư được vận chuyển theo đường hàng không ký phát đến La gia, được quản gia kiểm tra thấy không có gì sai sót, đặt trên bàn La Ký.



Lúc La Ký mở thư, có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập bùm bụp, cơ hồ muốn bật ra khỏi lòng ngực.



Trên nền giấy trắng nõn viết mấy chữ ít ỏi. Lâm Phong kiên định cho rằng đây là cách gửi thư biểu thị tốt nhất sự khinh thường của người gửi thư – trực tiếp đem thư copy lại, thay đổi cách xưng hô một chút, sau đó gửi trả lại. Đây là cậu học được từ Diệp Liên hiệu trưởng. Diệp Liên chính là dùng cách này để đối phó với tên sếp thích quẫy nhiễu *** kia.



Vì thế chiếu vào trong mắt La Ký là bức thư hồi âm như thế này:



“La Ký:



Tôi ở chỗ này chờ anh trở về



Lâm Phong honey.”



La lão đại ôm ngực, lui ra sau nửa bước, loạng choạng ngã ngồi ra ghế.



……….”Honey” từ này là La Ký viết thư gửi cho em, em không thể dùng nó để gọi chính mình được a, Tiểu Lâm huấn luyện viên.



…….không, vấn đề quan trọng không phải là ở chỗ này! Em xem, em đã viết cái gì cho La lão đại a!