Cực Đạo Hoa Hỏa
Chương 43 :
Ngày đăng: 15:46 18/04/20
CHƯƠNG 45 CHIẾN SỰ 677 TRIỆU TẬP KHẨN CẤP.
Lâm Phong ngồi trên bậc thang trước cửa phòng học, miệng ngậm nhánh cỏ, buồn chán muốn chết. Qua một hồi lâu cậu mới quyết tâm từ trong túi áo lấy ra điếu thuốc cuối cùng, châm lửa.
‘’Đêm nay lại mất ngủ rồi.’’ Lâm Phong không phải không có phiền muộn thở dài. Trong căn cứ không có cửa hàng bán rượu với thuốc lá, muốn mua mấy thứ này chỉ có thể chờ lúc tắt đèn, bay qua tường cao, lẻn vào phòng thường trực, chạy hơn 40km đường rừng mới có thể đến được cửa hàng gần nhất. Không có học viên nào đủ can đảm làm việc này mà ngay cả huấn luyện viên cũng rất miễn cưỡng, cho nên cách tốt nhất chính là mua vài bao thuốc lá, tàng trữ cất giấu sẵn mấy chai rượu.
Khói thuốc lá lượn lờ bốc lên, nicotin tràn ngập thần kinh, đột nhiên phía sau cậu truyền đến tiếng bước chân, từng chút từng chút đến gần, dừng lại sau lưng cậu.
Lâm Phong không quay đầu lại: “Anh tới làm gì?”
La Ký vòng qua bên người cậu, ngồi xuống, không trả lời, chỉ quay đầu tỉ mỉ nhìn chằm chằm cậu. Hắn chưa từng nhìn thấy Lâm Phong hút thuốc, lúc nhìn thấy thì có cảm giác kinh ngạc như ông bố già nhìn thấy cậu con trai mới lên trung học nhà mình hút thuốc vậy. Càng ngạc nhiên hơn là, Lâm Phong dường như còn rất quen thuộc, hai ngón tay thon dài giữ lấy điếu Manboro, cũng không biết là đã hút thuốc bao nhiêu năm rồi.
La Ký nhẫn nhịn, cuối cùng cũng nhịn không được nói: “Chưa từng thấy em hút thuốc a.’’
“Anh có nhìn thấy gì về tôi đâu.” Lâm Phong thở ra làn khói nhẹ trong không trung, thản nhiên trả lời hắn: “Những gì anh nhìn thấy, đều là giả.”
“…..Hút thuốc nhiều, có hại cho sức khỏe.’’
“Biết rõ người cùng mình đồng giường cộng chẩm là một tên nguy hiểm, lại còn là người không khống chế nổi dục vọng đàn ông thì không có tư cách nói tôi.’’ Lâm Phong nhả một làn khói, ngữ khí nhẹ nhàng lượn lờ như sương khỏi, “Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi, La Ký, tất cả đã hết, ai cũng không nợ ai nữa.”
La Ký dùng loại ánh mắt gia trưởng nhìn Tiểu Lâm huấn luyện viên, “Chấm dứt tình cảm là chuyện của cả hai bên.’’
“…..Thì phải là tôi bỏ anh.’’
“Như vậy rõ ràng?”
‘’Anh không có gì đáng để tôi lưu luyến cả.’’
Lời này nói ra kỳ thật có chút lo lắng. Tiểu Lâm huấn luyện viên trải qua huấn luyện thẩm vấn chuyên nghiệp, biết rằng nếu trong đầu nghĩ một đằng lại nói một nẻo thì vì mạch máu trong mũi phình ra mà mũi sẽ to thêm vài milimet, mắt thường sẽ không nhìn ra biến hóa nhưng cậu vẫn nhịn không được mà đưa tay lên sờ sờ chóp mũi.
La Ký lơ đễnh, ngược lại còn nhích lại gần thêm một chút, cười hỏi: ‘’Vì sao tôi không đáng cho em lưu luyến?’’
Lâm Phong mặt không chút thay đổi: “…….Anh là ông chú.”
“Nha.”
“Đã từng ly hôn.’’
“Làm gì vậy hỗn đản!” Lâm Phong quăng đổ bát canh, đập bàn: “Ăn một bữa cơm cũng không để yên, bao nhiêu năm chuông cảnh báo chả vang! Là dụng cụ thí nghiệm mới sao?”
Dương huấn luyện viên biến sắc, còn chưa kịp nói gì, đột nhiên chuông cảnh báo ngừng, loa lớn căn tin ong ong vang vài tiếng, sau đó khụ khụ hai tiếng, ra là tiếng của một trợ thủ bên người Diệp Liên hiệu trưởng.
“Khụ, khụ –”
Có mấy huấn luyện viên thét to:“Nghe rồi nghe rồi –”
“Toàn thể huấn luyện viên nghe lệnh, toàn thể huấn luyện viên nghe lệnh –!’’ tiếng rống của phó trợ thủ dừng một chút, “Hiệu trưởng 677 triệu tập khẩn cấp, 677 toàn thể triệu tập khẩn cấp, căn cứ báo động đề phòng cấp 2. Yêu cầu các huấn luyện viên lập tức đến 677, lập tức đến 677, hết!’’
Lâm Phong cùng Dương huấn luyện viên liếc nhau, có chuyện!
677 là tên của đại môn căn cứ, bình thường làm gì có ai gọi 677 a, nói thẳng luôn là cửa lớn căn cứ là được rồi.
Chỉ có rất ít tình huống mới dùng cái tên này. Thứ nhất là để giữ bí mật thư tín, thứ hai là dùng cho nhân viên mới tới làm huấn luyện, thứ ba chính là khi 677 phát sinh tình huống, làm căn cứ phải khởi động hệ thống phòng ngự, huy động sức chiến đấu hoàn mĩ nhất – các vị huấn luyện viên – bị hiệu trưởng lập tức triệu tập.
Huấn luyện viên bình thường là thế, rời khỏi học viên thì chính là những chiến sĩ tinh nhuệ nhất trên đất Nam Mĩ này.
“Có chuyện,” DƯơng huấn luyện viên phản ứng lại, với tay lấy nhanh chiếc mũ sắt trên mặt bàn, đội lên, đi nhanh ra ngoài: “Tiểu nhị, chúng ta đi thôi.’’
Mười mấy huấn luyện viên vù vù bay ra ngoài, nhóm học viên trong căn tin không biết có chuyện gì xảy ra, một đám ở phía sau mạc danh kỳ diệu nhìn bọn họ.
Học viên khi ký hợp đồng đều có điểm đặc biệt. Nếu trong thời gian huấn luyện phạm phải sai lầm mà chết thì trách nhiệm không quy về căn cứ, thậm chí huấn luyện viên cũng không bị trừng phạt gì. Nhưng nếu vì căn cứ bị tấn công mà bị thương thì căn cứ sẽ bị nhóm học viên tính sổ.
Trong thời điểm đặc biệt bảo vệ học viên, bảo vệ căn cứ an toàn là trách nhiệm của huấn luyện viên. Đôi khi bọn họ dùng súng, pháo, có đôi khi bọn họ dùng mồ hôi và máu, có đôi khi bọn họ dùng chính sinh mệnh của mình.
“Từ trước đến nay rất ít có chuyện như vậy nhỉ, 677 làm sao vậy? Chẳng nhẽ có đàn voi xâm nhập?’’ một huấn luyện viên hỏi đồng sự của hắn.
‘’Đàn voi xâm nhập thì không cần dùng đến chúng ta,’’ Dương huấn luyện viên im lặng nói: “Chỉ có súng đối súng, pháo đối pháo, đạn đối đạn, người đối người trực tiếp đối kháng mới có thể khiến chúng ta xuất trận.’’
Lâm Phong đột nhiên cảm giác được có điều gì đó bèn quay đầu lại, phía sau bọn họ chỉ có căn tin. Bên ngoài một chiếc xe Hummer đã đợi sẵn, là hiệu trưởng phái tới đón bọn họ đến 677 chuẩn bị hành động.
Ánh mặt trời giữa trưa cực nóng, La Ký đứng giữa bậc cửa căn tin nhìn theo, mi mày nhíu lại, trên nét mặt ẩn chứa phức tạp. Vì cảm xúc trong lòng nhiều lắm thế nên Lâm Phong nhất thời không thể hiểu rõ.
Cậu theo bản năng bắt lấy khẩu M16 người phía trước quăng đến, nhóm đồng sự đang khiêng hỏa tiễn, từng nhóm bước lên xe. Cửa kính xe rất nhanh được kéo lên, Lâm Phong còn muốn nhìn xem La Ký có hay không vẫn đứng nơi đó nhìn theo cậu nhưng rất nhanh cậu đã không còn nhìn thấy nữa.