Cực Đạo Hoa Hỏa

Chương 45 :

Ngày đăng: 15:46 18/04/20


CHƯƠNG 47 ĐÓN BẢO BỐI VỀ NHÀ.



Lâm Phong bị đưa lên xe dã chiến, đường rừng xóc nảy, mất mấy tiếng đồng hồ mới trở lại được căn cứ. Bên ngoài chiến sự vẫn tiếp tục, từ cửa căn cứ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng mìn nổ vọng lại từ phía xa.



Diệp Liên ngồi trước màn hình lớn trong phòng tổng chỉ huy, xung quanh là các tham mưu cấp cao ngồi thành một vòng, khói thuốc lượn lờ bay trong không trung. Bác sĩ phẫu thuật cho Lâm Phong từ bên ngoài chạy ào vào như cơn gió mà Diệp Liên ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: ‘’Nó thế nào?’’



La Ký đứng ở cửa, sắc mặt nặng nề nhìn không rõ cảm xúc: “…….bắp chân trung một phát đạn, đầu đạn M14.”



‘’M14 à…….” Diệp Liên nhẹ nhàng buông bút trong tay, ‘’……Tuy rằng đối phương trang bị nhiều nhưng cũng không hoàn mỹ a.’’



Một giây trước còn hỏi vết thương của đệ tử mình thế nào mà giây sau đã tự nhiên đem tư duy nghĩ đến vấn đề sinh tồn trên chiến trường, tựa như vừa rồi đẩy cửa lao vào không phải là bác sĩ phẫu thuật mà là một cơn gió vậy.



La Ký ức chế không được, sắc mặt có chút không vui nhưng cũng không nói gì nhiều gật gật đầu liền đi ra ngoài.



Một trợ thủ bên cạnh Diệp Liên trước sau nhận được không ít ưu đãi của La gia, lúc này thấy người chung quanh không mấy để ý liền vô thanh vô tức theo hắn ra ngoài, mãi cho đến khi trên hành lang không có người mới ngăn La Ký lại. Trợ thủ kia nhẹ nhàng nói: “La tiên sinh không cần quan tâm, Diệp Liên đại nhân trước nay vẫn vậy, có thể hỏi một câu đã hiếm có lắm rồi, nếu đổi lại là người khác có khi ngài ấy cũng không nhăn mặt lấy một cái ấy.’’



La Ký thản nhiên hừ mũi một cái: “Nhờ ơn, đa tạ hắn a.’’



Trợ thủ lắc đầu nói: “Còn có một chuyện mà phỏng chừng La tiên sinh cũng không biết. Tiểu Lâm huấn luyện viên lớn lên ở đây từ nhỏ, cùng hiệu trưởng luôn luôn thân mật, mỗi ngày đều lượn đi lượn lại trong phòng hiệu trưởng mấy lần. Kết quả mấy hôm trước không biết cậu ta làm gì không tốt bị hiệu trưởng điểm danh mắng một trận rất đau, cuối cùng còn nói cái gì mà…. ‘Ở đây đã không còn vị trí của ngươi nữa, ngươi nên đi tìm người ngươi cần tìm, nên đến nơi cần đến đi thôi’…..’’



Diệp Liên chưa bao giờ ưa nói nặng với người khác. Lâm Phong tuy rằng từ bé được nuôi dưỡng theo kiểu thả rông nhưng chung quy vẫn là đệ tử nhỏ được hắn mang vào căn cứ. Căn cứ có hai mươi chín khu thì chỉ có mình Lâm Phong ngang ngược như cua, hoành hành không cố kỵ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho Diệp Liên phải nói ra rằng ở đây không còn cần vị trí của cậu nữa. Lời nói rõ ràng như vậy là muốn đuổi người đi sao? Tìm người nên tìm? Là chỉ cái gì, là ai? Ở đâu?



Lâm Phong được nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, kỳ thật vết thương của cậu không cần phải săn sóc tỉ mỉ như vậy, chỉ là chân cậu bị thương, không tổn thương đến gân cơ bắp thịt gì, an dưỡng một thời gian là có thể xuống giường được rồi. Xương cốt cậu rất nhẹ lại vô cùng cứng rắn, tốc độ tế bào phân bào cũng nhanh hơn người bình thường, thế nên vết thương ấy với cậu mà nói không đáng tính toán gì.



Nhưng Diệp Liên tự mình ra lệnh đưa Lâm Phong chuyển qua phòng chăm sóc đặc biệt tĩnh dưỡng, dùng thuốc tốt nhất, dụng cụ tiên tiến nhất ngày đêm giám sát, lại thêm một đám bác sĩ y tá ngày ngày chiếu cố — đúng chuẩn tĩnh dưỡng. Vừa mới vào cửa phòng bệnh thấy Lâm Phong tinh thần phấn chấn nhưng chỉ chớp mắt sau đã bị bác sĩ tiêm cho một liều thuốc an thần liền sau đó ngủ một mạch ba ngày ba đêm.



‘’Tình huống bên ngoài thế nào?” Diệp Liên đứng bên ngoài phòng bệnh, qua cửa kính thủy tinh nhìn Lâm Phong đang ngủ trên giường bệnh, bóng dáng Dương huấn luyện viên phía sau hắn phản chiếu qua tấm kính.



Quay vòng chiến đấu ba ngày qua đối với một bộ đội đặc chủng như DƯơng huấn luyện viên mà nói không tính là quá mức tiêu hao thể lực. Hắn mặc quân phục dã chiến tối màu, đi giày tác chiến, lưng đeo một khẩu M14 mới thu được, đối với Diệp Liên kính lễ: “Báo cáo hiệu trưởng, khu G56 đã chiếm được, một nửa đã xâm nhập vào gần sở chỉ huy, mười chín súng phòng không, tám súng máy tiểu liên, ba súng bắn tỉa ngày đêm cắt lượt chiến đấu. Quân địch không chiếm ưu thế so với chúng ta, dự định tối nay chúng ta sẽ tập trung toàn bộ hỏa lực phát động tấn công toàn diện.’’



Diệp Liên gật gật đầu: “…….Sớm nên làm vậy. Vòng thứ nhất nếu công không được liền thay người tiếp tục đánh, không được nghỉ ngơi. Đây là đại bản doanh của chúng ta, bọn họ đường dài bôn ba ngàn dặm chiến đấu quá lắm chỉ có thể đánh du kích, bất quá chúng ta đánh giằng co.’’




Lâm Phong mờ mịt nhìn hắn, một lúc lâu sau mới tiêu hóa được câu nói của La Ký: “……Vì sao chỉ có mình tôi trốn đi? Những người khác đâu? Vì sao tôi lại không ở trên chiến trường?’’



Sự khiếp đảm dấy lên trong mắt cậu, khiến cho người ta cảm thấy dù cho có chạm vào một cách nhẹ nhàng cũng sẽ làm đau đến vết thương mềm mại kia. La Ký nhất thời không biết nói gì, Lâm Phong đẩy hắn ra xa, lắc lắc đứng lên nói: “……..Tôi là người của căn cứ. Tôi trở về cùng hiệu trưởng bọn họ tồn vong…….vì sao tôi lại ở trong này? Thả tôi về! Tôi muốn về!…….’’



Thanh âm càng lúc càng lớn, càng lúc càng sắc khinh cơ hồ trở thành tiếng kêu la bi thương. La Ký ấn cậu trở về chỗ ngồi, sợ cậu lộn xộn lại sợ mạnh tay sẽ chạm đến vết thương trên chân, một tay chặt chẽ vòng quanh người Lâm Phong, ngăn cản không cho cậu giãy dụa.



“Ngoan, bảo bối, nghe lời, đừng lộn xộn, nghe lời……..” La Ký không ngừng hôn lên mi mắt Lâm Phong, thanh âm mềm nhẹ lại cẩn thận dỗ dành.



“Tôi muốn trở về!”



“Không, không được, trở về không được, nghe lời, bảo bối ……”



‘’Buông! Tôi muốn trở về gặp hiệu trưởng, tôi không đi theo anh! Tôi muốn về chỗ của tôi!’’



“Không thể trở về…….’’ La Ký không để ý Lâm Phong như con thú nhỏ, mạnh mẽ cắn xé, đem cậu ôm chặt vào trong ngực, “Không thể trở về a bảo bối, ngoan một chút, ngoan một chút được không…….”



Trở về không được a, rừng rậm kia đã bị một mảnh khói đạn bao phủ bên trong, chờ khói đạn tan hết nơi đó cũng đã trở thanh một mảnh rừng yên tĩnh bị phong tỏa rồi.



Lâm Phong giãy dụa rồi chậm rãi yếu dần đi, thanh âm khàn khàn cũng dần trở nên khinh nhẹ, cuối cùng không còn tiếng động nữa. Thật lâu sau, La Ký cảm thấy được cậu đã hoàn toàn bất động mới mềm nhẹ thả lỏng nhưng không có buông tay cậu ra. Nâng mặt cậu lên, hắn chỉ nhìn thấy Lâm Phong ngơ ngác nhìn khoảng không ám trầm bên ngoài cửa sổ, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Hiệu trưởng không cần tôi nữa, đúng không?…….”



La Ký không biết nên trả lời cậu ra sao. Hắn lựa chọn im lặng.



Lâm Phong liều mạng quay đầu lại nhưng cho dù có dõi mắt trông xa đến đâu cũng không thể nhìn thấy nơi đó được. Mảnh đất kia, đã đi xa rồi, cách xa đến trăm núi nghìn sông rồi.



La Ký hôn lên mái tóc lạnh lẽo, mềm mại của Lâm Phong, thấp giọng nói: “Em còn có tôi, bất luận thế nào tôi cũng muốn có em, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ lại em……..”



Lâm Phong trong lòng hắn cứng ngắc, tựa như một khối băng tuyết không bao giờ tan chảy.



Không biết qua bao lâu, thanh âm của Lâm Phong từ trong lòng La Ký vọng ra, giọng điệu nghèn nghẹn như mang theo nước mắt, chầm chậm chảy: “……Ngay cả hiệu trưởng cũng không cần tôi, sẽ có một ngày anh cũng sẽ vứt bỏ tôi…….La Ký, tự anh trở về đi!…….tôi không cần đi theo anh.’’