Cực Đạo Hoa Hỏa

Chương 48 :

Ngày đăng: 15:46 18/04/20


CHƯƠNG 50 TÌNH YÊU PHA TẠP.



Nhân viên tài vụ công ty khai thác điền sản Cảnh Tinh, Trần Vinh, trưa nay đột nhiên bị quản lý gọi đến nói là ông chủ lớn muốn đại giá quang lâm đến công ty, chỉ đích danh muốn gặp hắn.



Quản lý lúc nhận được thông báo này cảm thấy rất kì quái. Trần Vinh vào công ty cũng chỉ mới được tầm hai năm, nói dài không dài mà nói ngắn cũng không ngắn. Hắn cũng đã lớn tuổi qua mấy năm nữa sẽ đến tuổi về hưu vốn là không nên bị gọi đến nhưng nghe nói trước đây Trần Vinh trong giới buôn bán quen biết không ít bạn bè, trong đó một người là trưởng phòng tài vụ, qua mấy lần chần chừ cuối cùng cũng quyết định vào làm ở công ty này.



Có lẽ lớn tuổi nên làm việc chắc chắn, Trần Vinh làm việc ở phòng tài vụ được hai năm, làm việc không phạm sai sót gì, đối đãi với đồng nghiệp cũng rất ôn hòa, khiêm tốn kính cẩn mà nếu không để ý sẽ không nhận thấy sự tồn tại của hắn. Công ty nào cũng có người như vậy đi, làm việc theo bổn phận nhận đủ phần tiền lương, thản nhiên chờ đến lúc về hưu, kết thúc công tác sẽ trở thành một người nhàn hạ tiêu sái, có khi rất lâu sau đó mọi người mới nhận ra rằng người đó đã về hưu mất rồi.



Chính là một nhân vật bình thường như vậy vì sao ông chủ lớn của tập đoàn, chủ tịch La Ký lại đột nhiên đến đây nói muốn gặp hắn?



Trần Vinh có chút sợ hãi nắm góc áo, đi theo quản lý vào thang máy lên đến tầng cao nhất của công ty. Tầng cao nhất này vốn là văn phòng của lãnh đạo chủ chốt, một nhân viên nhỏ như bọn họ chỉ biết ngẫu nhiên có văn kiện đưa lên còn chưa kịp nhìn đã phải đi rồi. Đi thang máy chuyên dụng theo quản lý lên gặp mặt ông chủ lớn của công ty như vậy với hắn mà nói là lần đầu tiên.



Trên hành lang trải một lớp thảm thủ công Braxin dày dặn, đi đến trước phòng tổng giác đốc, quản lý gõ cửa: “Giám đốc, TRần Vinh tiên sinh đã được mời đến rồi.’’



Bên trong truyền ra tiếng nói căng thẳng của giám đốc: “Vào….vào đi.’’



Trần Vinh kỳ thực năm mới có dốc sức làm việc, gặp qua không ít người quen cũng gặp qua đủ loại người. Thanh âm tổng giác đốc như có thứ gì đó mắc trong cổ họng hoặc là nói giống như một sợi dây thun đã căng đến cực hạn, có nguy cơ bị đứt.



Hắn hít một hơi, đẩy cửa đi vào.



Văn phòng rộng như vậy, giám đốc ngồi đối diện bàn làm việc, chỗ ngồi ngày thường của hắn bây giờ đang ngồi một người đàn ông mặc một bộ vest đen sang trọng, không cần nói cũng biết đây chính là vị chủ tịch đột nhiên đại giá quang lâm.



Ông chủ lớn đem văn kiện trên bàn thu lại: “Ngài hẳn là TRần Vinh tiên sinh ở phòng tài vụ? Lần đầu gặp mặt, tôi là La Ký.’’ (Vầng…..chào mừng màn ra mắt lần đầu tiên giữa bố vợ và con rể a…..=’’=)



Trần Vinh hé miệng, lăn lộn cả đời trong xã hội pha tạp, thần kinh của hắn lập tức cảm giác được khẩu khí của vị chủ tịch này thực vi diệu thậm chí có chút quá mức thận trọng: “Chủ tịch, ngài khách khí rồi, bỉ nhân chính là Trần Vinh.’’



La Ký vẫy vẫy tay, tổng giám đốc lập tức im lặng lui ra ngoài, lúc gần đi còn phóng cho Trần Vinh một ánh mắt ngươi tự cầu phúc đi. Tổng giám đốc đối với nhân viên thành thật thế này cũng không có ấn tượng gì nhưng khi đối mặt với nhân vật nguy hiểm, bản năng con người cũng làm cho tổng giám đốc có loại cảm giác đồng bệnh tương lân.



Chẳng lẽ phòng tài vụ làm gì sai sót sao? Không có khả năng a, mà cho dù có làm sai cũng không cần đích thân chủ tịch tự mình đến thẩm vấn đi, không phải cấp trên còn có trưởng phòng hay sao? Chắc không phải là vì tham ô mà lơ là nhiệm vụ đi, gần đây có mấy khoản quỹ đen, ăn cơm uống rượu cũng chỉ là truyền thống trong phòng thôi mà, ngay cả tổng giám đốc cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Mà nói đi nói lại nếu như chủ tịch quyết tâm chỉnh đốn món quỹ đen này thì cũng sẽ không tìm mình tính sổ đi. Mình chẳng qua chỉ là người vác miệng theo ăn cơm mà thôi a.



Trần Vinh miên man suy nghĩ, đột nhiên La Ký ‘’khụ’’ một tiếng, nói: “Trần tiên sinh đừng lo lắng, mời ngồi, mời ngồi.’’




La Ký thấp giọng nói: “Tôi đã sớm nói cho em biết phải tin rằng người khác cũng yêu thương em, đừng vì một lần bị phản bội kia mà đem tất cả mọi người phủ định. Em hiện tại cũng hiểu tình cảm của tôi đi?”



Lâm Phong cảm thấy đầu óc lộn xộn, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, vì khuôn mặt gầy nên đôi mắt có vẻ đặc biệt lớn, cằm đặc biệt thanh nhọn, quần áo thùng thình khoác trên người, khuy áo cài hờ để lộ ra xương quai xanh thật gầy.



Đả kích này đối với cậu thật sự quá lớn thế cho nên cả người đều hiện ra một loại bệnh trạng mê võng suy yếu đến cực điểm.



La Ký bước lên phía trước muốn giữ chặt cậu nhưng trước mắt hắn chợt lóe, “ba’’ một tiếng đã bị đánh một đòn, đánh đến mức mặt hắn lệch sang một bên, khóe miệng rỉ máu tươi.



Lâm Phong rít gào: “Dựa vào cái gì mà quản chuyện của tôi?! Tôi với anh có quan hệ gì sao? Nhìn tôi anh cảm thấy buồn cười lắm có phải không?!”



La Ký muốn nói nhưng Lâm Phong đã một phen túm lấy cổ áo hắn, thanh âm sắc nhọn cơ hồ muốn vỡ tan ra: “Ai cho anh cái quyền làm như vậy? Anh là gì của tôi? Anh chẳng là cái thá gì hết! Tùy tùy tiện tiện tìm người nào đó giả mạo cha tôi, anh nghĩ rằng tôi ngu ngốc đến mức đi tin tưởng anh sao? Cha tôi đã chết rồi! bị Dư Lệ San giết rồi! anh cũng là kẻ giống như bọn họ thôi, tôi một người cũng không tha thứ! Không có cửa đâu, tôi nhất định không tha thứ cho các người đâu!’’



Trần Vinh thì thào nói: “Tinh Tinh, là cha đây, ta là……’’



Lâm Phong tựa như bị điện giật, mạnh lùi lại, lông tóc cả người dựng thẳng lên: “Không được gọi tên tôi! Mẹ mất rồi, các người không ai có quyền quản tôi hết!’’



Trần Vinh lòng đau như dao cắt, một chữ cũng không nói nên lời. lâm Phong đột nhiên đẩy La Ký ra, cứ để chân trần như vậy mà chạy đi, thiếu chút nữa đã đâm vào Trần Vinh. Cậu đột nhiên giống như muốn giải trừ thứ độc dược gì đó mà mạnh mẽ tránh né chạy ra khỏi cửa công ty.



Trần Vinh đuổi theo không kịp mà thân ảnh Lâm Phong đã giống như một trận gió nhanh chóng tiêu thất trên hành lang.



La Ký đứng thẳng dậy, nhu nhu bên mặt sưng đỏ, thần thái tự nhiên gọi điện thoại: “Alo, phòng bảo về phải không?”



Trong điện thoại truyền đến tiếng của tổ trưởng tổ bảo vệ: “Vâng La tiên sinh’’



‘’Cậu ấy chạy ra ngoài, đừng cản cậu ấy nhưng hãy phải người đi theo.’’ La Ký quay người nhìn ra ngoài cửa sổ: ”Ah, chắc là chạy ra bờ sông đi.’’



_________________________



Nốt 2 chương ngày mai nữa là xong rồi mọi người ơi