Cực Đạo Hoa Hỏa

Chương 50 :

Ngày đăng: 15:46 18/04/20


CHƯƠNG 52 HAPPY ENDING



Sau khi trở về Trần Vinh tâm thần không yên, quanh quẩn quẩn quanh trong phòng mấy vòng đột nhiên chạy vào mở ra một chiếc thùng, lục lọi tìm kiếm.



Hongkong tấc đất tấc vàng, hắn đương nhiên không mua nổi một căn hộ cho nên chỉ có thể thuê một gian nhà trọ ở khu Tsim Sha Tsui (Chiếm Sá Chuỗi). Phòng trọ trong nội thành rất hiếm hơn nữa lại nhỏ, phân nửa căn phòng đã bị cái giường chiếm mất, chỗ góc tường đặt mấy cái thùng là toàn bộ gia sản hắn mang theo từ khi phá sản rời khỏi Thâm Quyến.



Cuộc sống trước kia của hắn không giống như vậy. Hắn có vợ ngoan hiền thục có con trai nghịch ngợm thích gây chuyện. Gia nghiệp là hai vợ chồng chung sức chung lòng cùng nhau gây dựng phát triển, cuộc sống đầy đủ không lo ăn mặc.



Nhưng trong nháy mắt mộng đẹp đã hoàn toàn tan vỡ. Vợ hiền ôm nỗi hận bỏ đi, con trai sống chết không rõ, thẳng đến tận khi gia nghiệp dần dần lụn bại đến không thể cứu vãn hắn mới biết được mình đã ngu xuẩn đến nhường nào. Hắn đã tự tay đem những gì quý giá nhất của bản thân từ bỏ sau đó hàng đêm chỉ biết tự mình rơi nước mắt, từ trong mơ tỉnh lại mà không ngừng nhung nhớ hình ảnh gia đình mình khi xưa hi hi ha ha đầy tiếng cười nói vui vẻ. Quá khứ tốt đẹp và ngọt ngào ấy tựa hồ như không tiếng động cười nhạo hoàn cảnh thê thảm của hắn bây giờ.



Hắn từng có ý nghĩ muốn tìm lại con. Lúc Lâm Phong đi Nam Mĩ có để lại cách liên hệ nhưng sau khi nó dẫn mẹ rời đi thì liền cắt đứt quan hệ, kiên quyết không muốn gặp lại người cha là hắn. Đứa con này từ nhỏ tính cách đã quyết liệt lại trải qua một quãng thời gian đại biến cực đoan, cùng mẹ nó rất giống nhau.



‘’Tìm được rồi!’’ Trần Vinh từ dưới đáy hòm lấy ra một bọc nhỏ được gói cẩn thận, vừa mở ra đã thấy một khung ảnh vuông nho nhỏ bên trong là hình ảnh gia đình đầy đủ đầm ấm của hắn.



Ảnh chụp nhìn rất cũ, là khi Lâm Phong còn nhỏ, ba người dựa sát vào nhau thành một khối, nhìn ống kính mỉm cười ngọt ngào. Trần Vinh nhìn ảnh là cảm thấy hốc mắt trở nên chua xót, hắn ôm sát khung ảnh vào trong lòng ngực, kiệt lực áp xuống tiếng rên rỉ đầy thống khổ.



Đột nhiên, phía sau hắn, chuông cửa vang lên: “Trần tiên sinh! Trần tiên sinh ngài có nhà không?’’



Ngoài cửa, hai người đàn ông mặc vest chỉnh tề đang chờ sẵn, trong đó có một người Trần Vinh đã từng gặp qua trong văn phòng tổng giám đốc, nhận ra là người của La Ký, hắn mới nói: “Xin hỏi hai vị……..”



“La tiên sinh sai chúng tôi tới chuyển thứ này cho ngài.’’



Trần Vinh nhận phong thư, vừa mở đã thấy một tờ chi phiếu trượt ra ngoài. Hắn nhặt lên tờ chi phiếu, liếc mắt nhìn con số một cái, lắc đầu từ chối: “Thực xin lỗi, tôi không thể nhận…..’



Người đàn ông mặc vest ngắt lời hắn: “La tiên sinh nói, cậu Lâm đồng ý cùng ngài gặp mặt, muốn ngài sắm sửa một chút, nếu không cậu Lâm nhìn thấy khó bảo đảm có thương tâm hay không.’’



Trần Vinh khó có thể tin: “Tinh Tinh nói muốn cùng tôi gặp mặt sao? Khi nào gặp?”



______________________________



Lâm Phong ngồi trong quán cà phê, nhếch môi không ngừng khuấy cà phê giống như ly cà phê có pha chất kịch độc gì đấy cần cậu duy trì tốc độ, khuấy liên tiếp hai tiếng đồng hồ.



La Ký ngồi bên người cậu, không thể không nhắc nhở: “Đã nguội lắm rồi.’’



Lâm Phong buông thìa, ngửa đầu uống cạn ly cà phê sau đó chìa cốc ra trước mặt La Ký: “Thêm ly nữa.’’



“Em đã uống ba ly rồi, đầu óc không choáng váng sao?”



Lâm Phong lắc đầu.



La Ký nhìn cậu một lúc lâu, đứng dậy nói: “Nếu em cảm thấy tôi ở đây hai người nói chuyện không tiện……”



Lâm Phong nhìn thẳng mục tiêu: “Ngồi xuống.’’



La Ký trong lòng vui vẻ, nói vậy là Lâm Phong cũng đã coi hắn như người trong nhà rồi sao, bắt đầu chia sẻ với hắn những chuyện riêng tư rồi sao?



“Tuy rằng anh ở đây thực ganh tỵ nhưng nếu chỉ có tôi với ông ấy, hai người nói chuyện tôi sẽ thấy khẩn trương.’’



‘’………’’ La Ký yên lặng ngồi xuống.



Kim đồng hồ chỉ ba giờ kém năm phút, Trần Vinh vội vã xuất hiện ở cửa quán cà phê, nhìn quanh quất sau đó tầm mắt chuyển đến bàn bọn họ, trên mặt vui vẻ bước nhanh tới.



Bàn tay La Ký đặt dưới bàn đã nắm chặt thành quyền.



Mấy người ở các bàn xung quanh đều nhìn họ, nếu Lâm Phong lúc này mà không nhẫn được hôn mê thì lập tức sẽ có một nhóm bác sĩ chuyên môn, lấy tốc độ nhanh như hổ đói vồ môi xông đến đem Lâm Phong nâng lên xe cứu thương.



Đáng tiếc Lâm Phong ý chí kiên định, uống hết ba ly cà phê mà ánh mắt vẫn sáng ngời khác người.



Trần Vinh đi tới, có điểm bối rối kéo ghế ra, ngập ngừng trong chốc lát: “…….Tinh Tinh?”



“Tôi gọi là Lâm Phong, là chữ Phượng bên trên thiếu một nét ngang, là Phong.”



Lâm Phong đổi tên này là vì tưởng nhớ mẹ, cậu vốn không phải họ Lâm mà sau này lại đổi cả họ cha thành họ mẹ



Trần Vinh thấp giọng nói: “Lâm Phong, Lâm Phong……tên này cũng rất hay.’’



Hắn giống như không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm tấm khăn trải bàn, Lâm Phong trừng mắt nhìn xa xa đến bức tường, không nói một lời. Đại khái ước chừng qua hai phút, Trần Vinh mới nhịn không được áp lực này mới thấp giọng nói: “……..Đã lâu không gặp con, cũng chẳng thấy thay đổi chút nào, cũng chẳng cao lên là bao, thế nào lại giống như trẻ con vậy…….ba ba đã già rồi có phải không?’’




Và tôi sẽ không đi đâu nữa



Làm sao tôi có thể sống thiếu em đây?



Mọi người ngưỡng vọng tới bầu trời kia



Nhìn lên và cúi xuống



Bầu trời xanh mà tôi nhìn thấy



Họ lại không tìm kiếm được, thật đáng buồn…



Tôi đã sống và tráo đổi



Giữa sự tự do với lòng ích kỉ



Trong một đêm bầu trời không sao



Đôi mắt tôi lang thang vô định



Tôi đã từng không hề sợ hãi



Bởi tôi chẳng có điều gì để bảo vệ



Nhưng giờ đây tôi lại e sợ



Về ngày mai, về mười năm sau



Người yêu dấu, tôi cần em ôm lấy



Con người khóc dưới bầu trời này



Dang rộng đôi tay và vươn tới những ước mơ



Tôi sẽ mãi mãi bảo vệ bầu trời xanh



Mà tôi nhìn thấy vào ngày hôm đó



Tôi không còn khao khát



Tự do bay lượn trong bóng tối bủa vây



Không ai thực sự có tự do



Tự do không phải là điều gì như thế



Chẳng qua chỉ là bầu trời vốn không có ranh giới…



Trong bầu trời là em



Chỉ mình tôi bị giam cầm



Tôi sẽ không đi đâu nữa



Vậy nên xin em cũng đừng rời đi



Tất cả mọi người sống dưới bầu trời



Ở bên trong chiếc ***g tên gọi “Tự do”



Chỉ cần có em là đủ



Dưới bầu trời này



…Tôi không cần đôi cánh