Cực Đạo Truy Sát

Chương 13 :

Ngày đăng: 17:41 18/04/20


Tuy là cướp vợ sau đó ù té chạy, nhưng mà Trịnh Bình khăng khăng cho rằng đã có vợ thì tuyệt đối không thể qua loa, hắn mua hẳn cả một du thuyền riêng cực kì hoành tráng, trước khi khởi hành còn cẩn thận chuẩn bị đầy đủ mấy chai nước khoáng hiệu gì đó để đi đường uống.



Sở Tịch bảo: “Tôi phát hiện ra não anh hơi phẳng.”



Y liếc Trịnh Bình một cái, lắc lắc đầu nói: “………..Không phải, là bại não rồi mới đúng.”



Trịnh Bình lườm y nửa ngày, đáp: “…………Là nước khoáng FIJI đó.”



Sở Tịch quay đi chẳng thèm để ý hắn, ngoài cảng gió rất mạnh, thổi tóc y bay tán loạn che hết mặt mày. Trịnh Bình đi qua còn cẩn thận giúp y vén tóc ra sau tai, sau đó cúi đầu hôn lên trán y một cái.



“Anh đâu phải lúc nào cũng lo mấy thứ tủn mủn này, anh chỉ là muốn cho em……… những thứ tốt nhất mà thôi.”



Sở Tịch đáp: “Cái gì tốt nhất tôi đều có rồi.”



Trịnh Bình nhìn y lâu thật lâu, giọng nói chậm rãi hòa vào gió: “Không, anh còn có thể cho em những thứ tốt hơn……..”



Trong một thoáng chốc Sở Tịch chợt nghĩ những gì hắn nói là thật, nhưng rồi ngay lập tức xem như ảo giác. Đã bao năm nay, hắn thật khó mà tin tưởng vào cái gì đó, chí ít cũng khó lòng tin tưởng hoàn toàn.



Trịnh Bình cười cười nói: “Đi nào.”



__



Kết quả vừa lên thuyền chưa được bao lâu, sắc mặt Sở Tịch đã rất khó coi, Trịnh Bình chạy tới chạy lui hầu hạ, hỏi y: “Có buồn ngủ không? Có muốn ăn cái gì không? Có muốn uống cái gì không? Uống lạnh hay uống nóng nào?”



Sở Tịch phát cáu lên: “Xéo ngay! Đừng có lởn vởn trước mặt tôi!”



“Nhưng mà sắc mặt em rất kém…..”



“Ông đây say tàu!”
“Thầy bói nói mệnh tôi khuyết thủy, anh đổi nhà thì đổi được nơi có hồ chắc?”



Trịnh Bình chợt nhớ trong sân viện Sở gia có xây một cái bể bơi vĩ đại, toàn bộ choán hết gần nửa diện tích, nghe nói không có mái che, ngày nào cũng trưng ra đó, không ngừng thay nước.



Sở Tịch cười nhạt: “Ở chỗ anh sao mà chịu được?”



Trịnh Bình lắc lắc đầu: “Em thích thì anh thử xây một cái hồ, có gì khó đâu.”



Sở Tịch không nói không rằng quay ngoắt đầu đi, động tác rất nóng nảy, có vẻ là đang tức giận.



Trịnh Bình dõi theo y, sắc trời hừng đông nhàn nhạt, trong căn phòng không bật đèn, từ góc của hắn có thể loáng thoáng nhìn thấy chiếc cổ Sở Tịch, xương quai xanh gầy guộc mảnh khảnh nhô lên, sắc mặt ảm đạm, biểu cảm lộ ra nét bất an.



Nhưng mà hắn lại thấy rất vừa mắt. Sở Tịch trông thế nào hắn vẫn thích, thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trịnh Bình từ nhỏ đã tin chắc rằng vợ yêu của mình phải là mỹ nhân xinh đẹp nhất trần đời, sau này lớn lên mải mê chơi bời gái gú mà quên bẵng đi rất nhiều chuyện, nhưng mà tư tưởng “mỹ nhân đẹp nhất trên đời” lại chưa từng biến mất. Cho đến ngày hắn bước chân vào đại viện Sở gia nhìn thấy Sở Tịch, hắn tự nhủ thầm, á, tôi đã tìm được rồi, đây đúng là ông trời chỉ lối cho ta, chỉ cần có được người này là ta mãn nguyện.



Sau đó hắn chẳng thèm ngó ngàng xem người ta có chịu hay không, thích thì liền bắt đi rồi nói năng sau, tên này dù sao cũng bất cần chuyện tương lai, điển hình của loại sống chỉ biết có ngày hôm nay chính là đây.



Trịnh Bình nhìn đến thất thần một hồi lâu, nói với Sở Tịch: “Em đừng bận tâm nhiều việc như vậy, cũng đừng lo lắng, anh sẽ chăm lo cho em thật tốt, anh cực kì thích em, cả cái mạng này cũng cho em luôn……”



Sở Tịch khinh thường hỏi lại: “Tôi cần mạng anh làm quái gì? Ăn được uống được chắc?”



“Ăn được chứ,” Trịnh Bình đáp: “Kho tàu, áp chảo, hấp cách thủy, tùy em.”



Sở Tịch lắc lắc đầu, đáp cụt lủn: “Tôi không thèm.”



“Vậy em thèm cái gì nào?”



Sở Tịch nghệt mặt ra, lúc sau đột nhiên nổi khùng lên: “Cút xéo! Mắc mớ gì đến nhà anh!”