Cực Đạo Truy Sát

Chương 17 :

Ngày đăng: 17:41 18/04/20


Sở Tịch lạnh lùng muốn đóng sập cửa, Trịnh Bình đột nhiên thò tay nhéo vào lưng y một cái, thân thể vừa chống chọi qua cơn cao trào còn chưa kịp hồi phục, Sở Tịch ngay lập tức mềm nhũn, sau đó bị Trịnh Bình vác lên một cách thô bạo quẳng vào bồn tắm bự chảng.



Sở Tịch tức đến xì khói: “Cái đồ đáng chết này!”



“Phải, phải, người ta còn mặt dày mày dạn, người ta còn vô tình vô nghĩa, người ta còn khẩu Phật tâm xà, người ta là cái đồ lưu manh vô lại đấy. Bây giờ em chủ động lột đồ hay để người ta giúp em cởi?”



Sở Tịch sống chết ôm rịt lấy áo xống, bi ai cảm thấy mình hệt như tiểu cô nương bị xâm hại: “Anh cuốn xéo đi rồi tôi tự cởi!”



Trịnh Bình ngồi lù lù trên mép bồn tắm vừa cười vừa nhìn y, ngắm nghía nửa ngày sau mới gật gù nói: “Tốt rồi, cuối cùng thì em cũng là của anh, anh muốn làm gì thì làm.”



Sở Tịch muốn phun một búng máu ra, sau đó lại nghẹn ngào nuốt xuống.



“Chỉ tiếc là không sinh con được……” Trịnh Bình vuốt cằm ra chiều thất vọng, “Tuy là có thể nhờ đến dao kéo, nhưng mà nghe nói nguy hiểm ghê gớm….”



Sở Tịch tung một đấm, Trịnh Bình trở tay không kịp, ngao một tiếng bưng mắt gấu trúc, còn vội vàng giữ tay Sở Tịch: “Đừng! Đừng giận mà! Anh, anh chỉ đùa chứ nào có cái suy nghĩ kia! Anh sẽ không hắt hủi em không biết sinh con!………Á!”



Sở Tịch đứng dựa tường nhìn Trịnh Bình đang lăn lộn trên mặt đất ôm bụng khóc hu hu, nhếch môi cười nhạo kẻ đang gặp họa: “Thấy sao?”



Trịnh Bình ngẩng đầu chớp chớp mắt mấy cái với y, sau đó đột ngột tóm lấy cổ chân Sở Tịch. Gạch lát phòng tắm là đá cẩm thạch, gặp nước càng trơn trượt, Sở Tịch còn không kịp hét lên tiếng kêu kinh hãi đã trượt xuống, sau đó bị Trịnh Bình ôm trong ***g ngực đè xuống dưới, gặm lung tung lên cổ.



“Anh thích em nhất………Thích nhất em…….” Trịnh Bình vừa cắn vừa mơ mơ hồ hồ lặp lại, “Cực kì cực kì thích em luôn……”



Sở Tịch nghe đến dựng ngược tóc gáy: “Đứng mẹ nó lên! Đừng đụng vào người ta!”



“Sở Tịch,” Trịnh Bình phụng phịu từ trên cao nhìn xuống y, “Anh đang nói ‘anh thích em’ cơ mà”.



“Nói với tôi cái đó so với nói trưa nay ăn gì cũng chẳng khác nhau!”



“Sao em có thể như vậy chứ,” Trịnh Bình tủi thân hỏi, “Trước kia đã có người nói thích em sao?”
……..Dám lắm a.



Dù sao gã kia mặt dày mày dạn không đầu không óc không tim không phổi, chuyện khùng như vậy hắn ta làm thường xuyên.



Sở Tịch ngâm mình tắm rửa, y hiện giờ đã mệt lử, nằm trong bồn tắm liền ngủ gật, mãi đến khi thấy nước hơi lạnh mới tỉnh dậy, mặc quần áo tử tế ra ngoài xem, phòng ngủ trống trơn, Trịnh Bình vẫn chưa thấy quay lại.



Sở Tịch nhìn chiếc giường lớn kia mà phát hoảng, đi tới cửa sổ ban công vén rèm lên xem, đây là tầng hai, dưới tầng là khu vườn rộng, một bãi cỏ có đặt đài phun nước con con, hai ba người đang đi tới đi lui, chẳng biết làm gì, xem ra còn rất bận rộn.



Y vươn tay kéo cửa sổ, kéo đẩy mãi cũng không ra, thì ra bị khóa trái mất rồi.



Sở Tịch đứng đần ra một lúc, quay phắt đi mở cửa, kết quả cánh cửa lập tức mở ra, người giúp việc bên ngoài cung kính hỏi han: “Cậu Sở có gì cần phân phó?”



Sở Tịch đáp: “Tôi muốn ra ngoài.”



“Vậy để chúng tôi đi báo Trịnh tiên sinh một tiếng.”



Sở Tịch đóng sầm cửa, ngồi trên giường, một tay xoa nắn huyệt thái dương. Mẹ nó thế này là giam lỏng còn gì, đã thế lại còn kiêm luôn xâm hại thân thể nữa chứ, dựa vào cái gì a!



Nhưng mà Sở Tịch sẽ không để cho cảm xúc giận dữ kéo dài, y dù sao cũng là người dễ lấy lại bình tĩnh, sự tình đã đến nước này, muốn thoát thân cũng phải tích cực tìm kiếm phương pháp, không thể dựa vào khóc nháo ăn vạ tuyệt thực treo cổ mà khiến Trịnh Bình mở lòng từ bi thả mình đi được.



Sở Tịch lần thứ hai đẩy cửa ra mang theo thái độ cực kì dửng dưng, hỏi: “Tôi chỉ đi loanh quanh trong nhà, có cần viết báo cáo cho mấy người không?”(1)



Người Hongkong nói tiếng quốc ngữ, dù nói giỏi vẫn có chút gượng gạo, huống chi câu nói của người này còn mang ý châm chọc. Người giúp việc vừa nghe đã thấy ngữ nghĩa trong câu sai bét, vội vàng gật đầu như bổ củi đáp lại: “Đâu dám, đâu dám.”



Sở Tịch cuối cùng chẳng nói chẳng rằng bước thẳng ra ngoài phòng ngủ.



(1) Câu này dù là nguyên văn tiếng Trung hay dịch ra tiếng Việt đều nghe rất kì. Em nó muốn chọc người ta nên mới cố tình nói ra câu sai tùm lum ngữ pháp với cách dùng từ như vậy:@)