Cực Đạo Truy Sát

Chương 20 :

Ngày đăng: 17:41 18/04/20


Trịnh Bình bỗng chốc bủn rủn tay chân, chẳng biết làm thế nào, đứng sững sờ tại chỗ không nói không rằng, thấy vậy Lưu Triệt kinh hồn táng đảm tiến tới lôi kéo hắn: “Này Trịnh Bình!”



Trịnh Bình đột ngột lảo đảo hai bước, một phen ôm lấy tường.



Lưu Triệt giơ tay trước mặt hắn quơ quơ: “Anh không sao chứ? Nè anh đừng dọa tui chớ? Người tới! Mau——”



“……Tôi không sao,” Trịnh Bình vuốt mặt, đáp: “Tôi phải nhanh chóng tìm y về, Bắc Kinh lớn như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì……”



Lưu Triệt nhìn hắn một lúc, thở dài thườn thượt nói: “Tiêu rồi, anh tiêu thật rồi Trịnh Bình—— Sở Tịch nhà anh làm sao có thể xảy ra chuyện, y không gây chuyện cho thiên hạ đã mừng lắm rồi…….”



Trịnh Bình ngắt lời hắn: “Cậu biết không thật ra là cậu ấy muốn rời khỏi tôi! Y muốn bỏ tôi mà đi đó! Tôi đã nói đi nói lại với y là tôi thích y tôi yêu y tôi muốn sống cả đời với y, thế mà y vẫn làm cái vẻ bất mãn, cậu bảo tôi đã làm đến nước này rồi sao y vẫn không chút cảm động? Giờ lại còn bỏ nhà chẳng biết đi đâu nữa, tôi biết đi đằng nào tìm cậu ta đây?”



Bọn họ cuống cuồng đi xuống lầu, Lưu Triệt đi đằng sau hỏi: “Anh định làm sao giờ?”



Trịnh Bình tâm hoảng ý loạn đáp: “Tôi đi kiếm y chứ sao nữa.”



“Anh đi tìm biết đâu Sở Tịch còn khó chịu hơn, chi bằng cứ về nhà đợi có khi y lại tự quay về thì sao?”



“Làm gì có chuyện, y có thể tránh xa tôi thì liền cao chạy xa bay, y mà chủ động dựa vào tôi thì đúng là tạ ơn trời đất!”



Rốt cuộc khi thành phố đã rực rỡ lên đèn, trên các màn hình lớn ở khu buôn bán liên tục đăng tin tìm người: Có ai đó ra giá cao tìm người nhà đi lạc, nam giới, cao khoảng một mét tám, trẻ tuổi, diện mạo nhã nhặn, ngũ quan đoan chính, khí chất nổi trội, giọng nói mang khẩu âm tiếng Việt(1), mặc áo phông trắng và quần dài thể thao, tìm thấy xin liên lạc số điện thoại 138XXXXXXXX, có hậu tạ. Một mẩu quảng cáo tìm người mà viết ngon lành như đăng tin tìm bạn trăm năm, lại còn cả số điện thoại của Trịnh Bình được phát đi phát lại mấy lần.



(1) Tiếng Quảng Đông (粤语) chứ hông phải tiếng Việt Nam của chúng ta đâu ^^ Sở Tịch là người Hongkong nên có khẩu âm Quảng Đông.



Trên quảng trường buôn bán người qua kẻ lại nườm nượp, Sở Tịch ngẩng đầu xem màn hình lớn một lúc lâu, xoa cằm nghĩ ngợi, sau đó lắc lắc đầu bỏ đi như không có chuyện gì.




“Sao lại không bán?” Sở Tịch hỏi.



“Chó là để chơi! Không phải để ăn thịt!”



Sở Tịch xoa cằm suy nghĩ nửa ngày, chỉ vào mình hỏi: “Trông tôi giống người xấu lắm sao?” Mặc dù ông đây đúng là thành phần xã hội đen?



Người bán hàng nhìn y, Sở Tịch cười với hắn, sau đó người bán hàng chớp chớp mắt, đỏ mặt, lắc đầu nói: “Không giống.”



Sở Tịch lập tức lạnh mặt: “Vậy không cò kè nữa.” (trở mặt quá hà >:|)



Sở Tịch bỏ lại sáu mươi tệ, sau đó không thèm để ý người ta nước mắt nước mũi diễn một màn người cún tình thâm, một tay chộp lấy con chó nhỏ ôm vào lòng, đứng dậy phủi phủi mông định đi. Người bán hàng còn chưa lau mặt, từ phía sau í ới gọi lại: “Khách hàng——! Cậu còn chưa mua ***g, chậu tắm, đệm cho chó cả bánh quy chó nữa——! Một trăm sáu mươi đồng lận——! Hời quá đi——!”



Sở Tịch hỏi con chó: “Mày muốn bánh quy chó không?”



Cún con tội nghiệp nhìn y.



“…….Bẩn chết được, hôi rình.” Sở Tịch vẻ mặt chán ghét chun mũi lại, “Hôi hám y như gã họ Trịnh.”



Cún con tội nghiệp cúi đầu.



(3) Lần mò trên baike thì ra loại “Chinese rural dog” (土狗). Chẳng biết phải mấy em cún này không nữa =))



~ờm~ có ai quan tâm hông... đi được 1/3 chặng rồi đó.... >:D