Cực Đạo Truy Sát

Chương 25 :

Ngày đăng: 17:42 18/04/20


Trịnh Bình tội nghiệp đang cố hết sức tránh mặt Lưu Triệt, nhưng khu vườn nhà hắn rộng như vậy, bãi cỏ dài rộng dẫn thẳng đến biệt thự, Lưu Triệt từ xa đã trông thấy hắn rồi. Lưu Triệt cũng xấu xa, cố tình quẹo xe chắn ngay trước mặt, hạ kính xe xuống cười tủm tỉm chào: “Ái chà chà sao mà lại thành ra thế này? Bạo lực gia đình hử?”



Trịnh Bình cười xuề xòa: “Đêm ngủ lăn xuống giường ý mà.”



Thực ra Lưu Triệt biết thừa chuyện hôm đó bọn họ vừa đi Trịnh Bình đã bị vợ chỉnh cho một trận, hắn liếc nhìn Sở Tịch, chép miệng xuống xe lượn một vòng quanh Trịnh Bình, vuốt cằm hỏi: “Thế ngã xong thấy thế nào? Sướng không? Phê không?”



Trịnh Bình nhịn đau, ra vẻ tí tởn nói: “Sướng chớ sướng chớ! Hơi bị sướng luôn!”



Lưu Triệt đáp: “Sướng là ngon rồi, tui đang tìm anh bàn công chuyện nè, anh sướng một chút thì tui tha hồ tâm sự. Lên xe lên xe.”



Trịnh Bình xoay người định kéo Sở Tịch, Lưu Triệt nhìn thấy, mặt không tỏ vẻ gì, trong lòng lại có chút lo lắng. Chuyện hắn định bàn có liên quan đến Sở Tịch, đương nhiên không mong chờ đương sự ngồi hóng. May mà Sở Tịch so với Trịnh Bình tinh mắt hơn, giằng tay ra nói với Lưu Triệt: “Hai người bận đi đi.”



Nói xong liền gọi cún thổ, cùng nhau dạo bộ.



Lưu Triệt trầm trồ: “Chẹp chẹp, vợ ngoan nha.”



Trịnh Bình cảnh giác giữ của: “Làm giề? Bây đang nghĩ cái giề? Người ta danh hoa có chủ rồi nha ta nói cho bây hay! Bây nhìn đâu đó!”



Lưu Triệt ba chân bốn cẳng khiêng hắn ngồi yên vị trong xe: “Rồi mà rồi mà, bớt cái thói làm như cả thế giới này đều bẩn tính như anh đi!”



Bên cạnh biệt thự chính của Trịnh gia có một hành lang hoa kéo dài, nối liền một phòng trà nhỏ, vốn là nơi tắm nắng, hiện tại bày một máy pha cà phê, Trịnh Bình thích buổi chiều tới đây vừa phơi nắng vừa làm chút việc vặt. Kính thủy tinh đều cách âm, bên ngoài bảo vệ đi tuần, bên trong nói chuyện hiển nhiên đều không nghe thấy gì.
Lưu Triệt chặn y lại, nhìn chằm chằm mặt Sở Tịch hỏi: “Sát thủ Kim Thạch nổi danh như cồn, thủ đoạn tàn nhẫn cậu đều rõ, cậu sợ gặp phiền toái, cố tình ám chỉ cho Đổng Sa ra mặt bàn bạc với Kim Thạch, bản thân cậu thì ra vẻ ngây thơ vô tội. Nhưng mà ngoài cậu ra, còn ai có thể lệnh cho gã tự mình ra tay?”



Sở Tịch đứng tại cửa bếp một hồi lâu, bình tĩnh nói: “Đâu phải chuyện của tôi. Người của Sở gia mất tích sau một thời gian tự khắc sẽ có người đóng vai trò giám hộ đứng ra giải cứu, tôi cũng là như vậy thôi. Đây là cơ chế rồi, tự giác hành động, liên quan gì đến lệnh của tôi?”



Lưu Triệt trong phút chốc không tìm ra lời, Sở Tịch vòng qua người hắn đi ra ngoài phòng khách lớn, Lưu Triệt theo sau mấy bước, hỏi: “Nhỡ đâu Trịnh Bình vì vậy mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu cũng coi như ‘chẳng qua chỉ là hiệu ứng phát sinh từ cơ chế bảo vệ’ thôi sao?”



Sở Tịch bước đi không dừng lại, thuận miệng vứt lại một câu: “Đúng thế đấy.”



Lửa giận của Lưu Triệt vì thế mà bốc cao vài phần. Hắn kì thực đâu phải người dễ tức giận, trong đám bạn bè thì là cục bột hiền lành nhất trong những kẻ hiền lành, nói gì làm gì cũng không nổi nóng. Hắn cũng không hiểu sao, ngọn lửa kia trộn vào những thất vọng cùng khó tin. Cứ như vậy bùng lên, thoáng chốc đã thiêu rụi hết bình tĩnh vừa rồi của hắn.



Lưu Triệt tiến lên vài bước, giơ tay tóm lấy Sở Tịch, trong lúc vội vàng kéo tay Sở Tịch, cái bát ‘choang’ một tiếng rơi xuống sàn nhà, mảnh vỡ văng đầy đất, cháo cũng đổ hết ra thảm.



Sở Tịch vừa quay đầu, còn chưa mở miệng nói gì, vừa lúc đó ngoài sân vang lên tiếng chuông báo động chát chúa.



Trịnh Bình ở ngoài tưới hoa, nghe động liền chạy vào phòng khách trước tiên, thấy Sở Tịch cùng Lưu Triệt đang ở thế giằng co, không khỏi sững sờ: “Hai người làm cái gì vậy?”



Lưu Triệt cũng bị chấn động mất mấy giây đồng hồ, còn chưa kịp tiêu hóa chuyện ban nãy, lắp ba lắp bắp nói: “Cái này……Cái này……”



Hắn còn chưa tròn vành rõ chữ cái này là cái gì, mấy gã vệ sĩ xông vào phòng khách đóng cửa rầm một phát, thông báo ngắn gọn với Trịnh Bình: “Trịnh tiên sinh, chuông báo động hồng ngoại vang to, xảy ra chuyện rồi.”