Cực Đạo Truy Sát
Chương 28 :
Ngày đăng: 17:42 18/04/20
Vệ sĩ ngẩng đầu cười, xuyên qua mặt nạ hóa trang màu da người, vẫn có thể nhìn ra khí chất du côn cùng sát khí.
“May có con chó kia gây chú ý, bọn họ đều đuổi theo nó rồi, chó của ngài à? Sao lại thích nhảy tường?”
“Dạy được là nhờ vào phản xạ có điều kiện trước phần thưởng vật chất phong phú với thưởng phạt thích đáng, còn có đầy đủ kiên nhẫn cùng yêu thương.” Sở Tịch tao nhã nói tiếp, “Dạy người hay dạy chó, không cùng đối tượng, phương pháp vẫn giống nhau.”
Kim Thạch nhún nhún vai, phát âm tiếng Trung còn cứng nhắc nhưng vẫn coi như lưu loát: “Ngài cũng biết yêu cơ đấy?”
“Tôi đây với cái gì cũng có thể yêu thương,” Sở Tịch đáp, “Giờ đi đường nào ra?”
Kim Thạch một tay tóm lấy Sở Tịch tay kia mở cửa. Đúng lúc trên hành lang có một vệ sĩ đang vội vàng chạy qua, nhìn thấy bọn họ lập tức quay lại hỏi: “Sao đấy?”
Kim Thạch mặt không biến sắc: “Trịnh tiên sinh nói có nguy hiểm, bảo tôi mau đưa cậu Sở đi, Trịnh tiên sinh giờ đang ở đâu?”
Người kia à một tiếng, chỉ chỉ cầu thang: “Vừa ở dưới lầu, từ đây lên rồi.”
Kim Thạch đáp: “Cảm ơn nhiều.” Tiếp theo thừa lúc người kia quay đi liền giơ tay chém xuống, người nọ chưa kịp hô tiếng nào cổ đã bị cắt lìa ngã xuống đất. Kim Thạch kéo lê gã vệ sĩ trên hành lang vứt vào trong phòng, một tay giơ lên ngón trỏ và ngón giữa đặt trước hai mắt người nọ, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, trông thực sự kinh khủng. Sở Tịch vừa nhìn đã biết gã này lại lên cơn, vội vàng kéo hắn, lớn tiếng gọi: “Lúc nào rồi mà còn làm cái trò này! Không có thời gian đâu, đi ngay!”
Kim Thạch do dự một lúc mới buông cái đầu ra: “Mẹ! Võng mạc mắt người sẽ phản chiếu hình ảnh cuối cùng đấy!”
Gã này mang tiếng là sát thủ hung hãn nhất mà cũng mê tín phát khiếp, cụ thể là như này, trước đây hắn phạm vào vụ trọng án rồi móc mắt bảo vệ ra. Năm đó Sở Tịch còn đang tuyển chọn sát thủ cũng đúng lúc nhìn thấy bức ảnh chụp hiện trường vụ án, nhìn xong sắc mặt cực kì không tốt, không nói không rằng một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn gọi Đổng Sa đi chồng tiền mời Kim Thạch về.
Kim Thạch liếm liếm lưỡi dao, miễn cưỡng thở dài một hơi: “Được, cậu là sếp thì nghe cậu.”
Ở một chỗ kín đáo không xa ngoài cổng quả nhiên có đậu một chiếc xe Jeep chống đạn, chẳng mấy chốc mà tới, tình hình Sở Tịch càng lúc càng tệ, dường như mỗi nhịp hô hấp đều phải lao lực. Dây thần kinh của y bị ức chế, tay chân mềm oặt, Kim Thạch chỉ có thể dìu y hết sức tránh khỏi ánh sáng từ đèn pin của đám lính gác.
Sở Tịch hít một hơi, nặng nhọc nói: “Anh vất vả rồi.”
“Không sao,” Kim Thạch chau mày, đột nhiên nói: “Có phải ngài bị tiêm thuốc gây ảo giác(1)?”
Sở Tịch sững lại: “Thuốc gây ảo giác?”
(1) Hallucinogen/psychedelic: Một loại thuốc, hay đúng hơn là ma túy gây ảo giác.
“Loại thuốc này gây ức chế thần kinh, có người không thể tiêm được, tiêm nhiều sẽ để lại di chứng. Ngay khi ra khỏi đây tôi phải tìm protein tiêm cho cậu.”
Sở Tịch không nói gì. Kim Thạch liếc y một cái, cũng không nói năng gì. Việc riêng của sếp, đã thế lại còn là việc riêng đáng xấu hổ, trước khi cầm được tiền tháng sau tốt nhất không hỏi.
Lính gác khua đèn pin mấy lượt liền chuyển qua hướng khác, Kim Thạch từ trong lùm cây đỡ Sở Tịch dậy, tiến lên được hai bước, đưa tay mở cửa xe. Đúng lúc đó thần kinh nhạy bén được rèn luyện lâu ngày của sát thủ chợt lóe lên, trực giác khiến thân thể phản ứng về phía trước, hắn bổ nhào xuống, viên đạn bay qua sát mặt, choang một tiếng găm chính xác vào cửa xe, sau đó nảy xuống mặt đất tóe lửa.
Kim Thạch rút vội khẩu M16 quay đầu lại nhìn, cách đó không xa ngọn đèn sáng trưng, trong thoáng chốc chói không mở được mắt. Một toán vệ sĩ nhanh đuổi tới từ phía cổng lớn, mà kẻ dẫn đầu hoành tráng là đích thân Trịnh Bình.
Kim Thạch trong lòng chùng xuống, Sở Tịch quay phắt đầu khẽ nói với hắn: “Nhanh! Cầm súng nhắm vào tôi!”
*Về cách xưng hô của Kim Thạch với Sở Tịch: Khi nhớ ra Sở Tịch là sếp thì ảnh gọi là “ngài” còn lúc khác thì lại gọi là “cậu” (Cái này là thay đổi y chang theo bản gốc)