Cực Đạo Truy Sát

Chương 4 :

Ngày đăng: 17:41 18/04/20


Đến ngày giao dịch sắc trời âm u, đám mây đen nặng nề che khuất chân trời, gió rất lớn, vù vù thổi như lưỡi dao lướt qua mặt người.



Sở Tịch lái xe ra bến cảng, Kha Dĩ Thăng đứng ở đài quan sát của nhà kho, tay cầm kính viễn vọng, cách đó không xa trên mặt biển neo đậu một con tàu chở hàng, bị lớp vải dầu dày cui che đậy, trông cực kì đồ sộ. Không mấy ai biết trên con tàu chở hàng được ngụy trang bình thường này đang chở một lô súng ống giá trị lên đến hơn triệu đô, sắp được Trịnh gia hộ tống qua lãnh hải, tiến vào thị trường vũ khí châu Âu đầy lợi nhuận.



Sở Tịch bước lên đài quan sát, Kha Dĩ Thăng buông kính viễn vọng, quay đầu cười nói với y: “Chuẩn bị xong cả rồi chứ?”



Sở Tịch gật gật đầu: “Đều đã xong xuôi, tay súng bắn tỉa đang ở trên kia mai phục.”



Kha Dĩ Thăng vẫn đứng chôn chân nhìn y, giống như định nói điều gì, thế nhưng một lời cũng không thốt ra, chỉ đặt tay lên hai vai Sở Tịch, hơi mỉm cười.



“Thúc phụ này, không có việc gì ta xuống đây.”



Sở Tịch vừa quay lưng muốn rời đi, Kha Dĩ Thăng bỗng nhiên lên tiếng: “Từ từ đã!”



“Thúc phụ?”



Kha Dĩ Thăng dõi theo y, từ tốn hỏi: “Sở Tịch, con nói ta đối đãi con như thế nào?”



Sở Tịch có chút khó hiểu: “Rất tốt a.”



“Khi con từ Anh quốc ở về, thấy trong nhà xảy ra chuyện lớn, liền một mạch ngã bệnh, là ta đã chiếu cố con, chăm sóc con, khi đó con yếu đuối, đơn bạc như vậy, nằm một chỗ giống như có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Lúc đó ta luôn tự nhủ lòng, nhất định phải chăm sóc thật tốt đứa nhỏ này.”



Ánh mắt Kha Dĩ Thăng thậm chí có chút bồi hồi: “Trước kia khi con sống ở đây cùng ta, nửa đêm không ngủ được, đều cùng ta ra ngoài nhấm nháp đôi ba chén rượu, có chuyện gì cũng nói cho ta biết đầu tiên, cái gì cũng không giấu giếm….. Khi đó ta thường xuyên động viên con sẽ thành công, mà giờ con đã đủ lông đủ cánh, dọn ra ngoài sống, có khoảng trời riêng của mình, rốt cuộc cũng không quay về bồi ta như trước.”



Kha Dĩ Thăng khe khẽ thở dài. Nam nhân đứng trên đỉnh quyền lực hắc ám đã nhiều năm như vậy, đã sớm trở nên bất động thanh sắc, gặp sóng gió cũng không chùn bước, lại bất chợt thở dài một tiếng, khiến cho người ta thấy nặng trĩu trong lòng.




Trịnh Bình ác liệt cắn thật mạnh lên môi Sở Tịch, lúc sau cảm giác có mùi máu tươi mới chịu buông ra, ghé vào tai y thấp giọng cười phóng túng: “Tôi thực muốn ở trong này mà thượng đến khi em cầu xin tha thứ….”



Sở Tịch thở hào hển, sắc mặt cực kì khó coi: “….Anh làm sao biết được?”



“Hỏi hắn xem.”



Trịnh Bình một tay bẻ ngoặt hai cánh tay Sở Tịch ra sau lưng, một tay gắt gao kéo y vào ***g ngực mình, nâng cằm y nâng hướng về phía mặt biển: “Thấy gì không?”



Sở Tịch nhìn ra biển, sắc mặt khẽ biến. Trong đêm tối có thể thấy một con thuyền nhỏ hết tốc lực chạy về đằng này, mà đứng trên boong thuyền kia không ai khác chính là Kha Dĩ Thăng!



“Sao lại là hắn?”



“Kha Dĩ Thăng đã sớm nói với tôi chuyện này,” Trịnh Bình cắn cắn vành tai Sở Tịch, không thèm để ý chút nào mà cười: “Hắn tơ tưởng em, yêu thích đến phát cuồng, thế nhưng em cũng là đồ đại ngốc, rõ ràng là chuyện sung sướng lại phải kiềm chế dục vọng bản thân, thành ra hắn càng thêm khó xử.”



“…Hỗn đản!”



“Đã vậy cho em thấy luôn thằng này hỗn đản thế nào nhé,” Trịnh Bình cười lớn, “——Để nhớ xem, cái lúc tôi đề xuất ra kế hoạch này, hắn chẳng mừng như bắt được vàng ý chứ: Thứ tôi có được chẳng qua chỉ là mớ vũ khí đắt tiền, đổi lại hắn sẽ có được em, người hắn mộng tưởng hằng đêm suốt bao năm, hận không thể ngay lập tức đem vào bụng ăn thành từng mảnh nhỏ, mà hắn lại chẳng hao tổn tí hơi sức nào. Tính toán cỡ nào, hắn vẫn phải đeo khư khư cái mặt nạ giả làm bậc trưởng bối hiền hòa nhân ái, rốt cuộc cũng có người đứng ra thay hắn làm chuyện xấu.”



Sở Tịch sắc mặt tái nhợt mà biểu cảm bình tĩnh: “Anh định làm gì?”



“Kha Dĩ Thăng bảo tôi mang em nguyên vẹn không tổn thương một sợi tóc nào giao cho hắn, nhưng mà em biết không,” Trịnh Bình nhún nhún vai đầy thờ ơ, “Tôi đây còn lâu mới nghe lời hắn.”



Hắn đè thấp âm thanh, ở bên tai Sở Tịch cười cười: “Toàn bộ hàng hóa cùng em, tôi đều phải có.”