Cực Đạo Truy Sát
Chương 41 :
Ngày đăng: 17:42 18/04/20
Đổng Sa suốt đêm đứng ở cổng lớn Sở gia đợi người trở về, mãi đến khi trời hửng sáng mới thấy một chiếc xe chậm rãi đi tới dừng trước cửa. Cô vội vàng sửa sang quần áo chạy lại, kéo cửa xe: “Cậu Sở!”
Kim Thạch quay về phía cô “suỵt” một tiếng: “Ngủ rồi.”
Đổng Sa liếc nhìn trong xe. Sở Tịch một tay đỡ trán, che đi hơn nửa khuôn mặt. Sắc mặt y vô cùng khó coi, dường như tái nhợt không còn hột máu. Cô bỗng giảm nhẹ thanh âm, khẽ lay lay Sở Tịch: “Cậu Sở, về nhà rồi, vào phòng nghỉ…. Cậu Sở?”
Tiếng nói của Sở Tịch vọng ra từ sau bàn tay, trầm thấp rõ ràng: “Đừng ồn, tôi ngồi một lát.”
Đổng Sa im lặng. Cô và Kim Thạch đứng trong cơn gió lạnh quạnh quẽ của buổi sớm tinh mơ, sắc trời ảm đạm làm cho bốn phía đều mịt mờ, bóng cây chằng chịt trên nền đất, cành lá phát ra âm thanh khe khẽ, xào xạc. Sở Tịch ngồi trong xe ô tô, y vẫn còn sống, vẫn còn hô hấp, ***g ngực vẫn khiến người ta có cảm giác đang phập phồng; thế nhưng y bất động ngồi trong đó, tư thế mệt mỏi nhường ấy mà như sắp gục ngã đến nơi, khiến cho Đổng Sa bỗng chốc sinh ra ảo giác: Cô cảm thấy những gì chống đỡ cho cuộc sống và sinh mạng của Sở Tịch đang chậm rãi, từng chút từng chút một biến mất, y đang chết dần chết mòn, thế giới của y bắt đầu sụp đổ; từ tro bụi, rồi bùn đất, gạch đá, từng khối từng khối đổ nát thê lương, khói súng hỗn loạn tứ phía, đến khi hoàn toàn nuốt trọn lấy y, vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng.
Sở Tịch khe khẽ xua tay, cắt đứt mạch suy nghĩ của Đổng Sa.
Y bám vào cửa xe, thấp giọng khàn khàn nói: “….Quản gia đâu?”
Đổng Sa cúi người hỏi: “Hay là ngài về phòng đã rồi nói? Ngoài này lạnh lắm, ngài….”
Sở Tịch lặp lại lần nữa: “…..Quản gia đâu?”
Đổng Sa sững lại, quay đầu ra lệnh: “Đi gọi quản gia.”
__
Quản gia nhanh chóng tới, thoáng chốc đã có mặt, gió rét rạng sáng không làm ông ngừng vã mồ hôi: “Cậu chủ, cậu chủ ngài có việc gì? Có gì cần phân phó?”
Cửa xe mở lớn, Sở Tịch ngồi trên xe, nghiêng mặt, thanh âm mệt mỏi mà trầm thấp nói câu gì đó. Quản gia đứng xa không nghe rõ, Đổng Sa thúc giục ông: “Đến gần chút, nhanh.”
Quản gia lập tức gật đầu nói: “Rồi, rồi.” đoạn đến bên Sở Tịch. Sở Tịch lặp lại câu hỏi: “….Ông biết cử hành tang lễ không?”
Quản gia nghiêng mình đáp: “Cậu chủ, tôi làm ở Sở gia cả đời, đám tang lớn nhỏ đều trải qua nhiều lần rồi, dù chưa lo liệu nhưng cũng nghe qua, ngài có gì phân phó cứ việc nói cho tôi.”
Sở Tịch thật lâu cũng không nói gì, cuối cùng thở dài đáp: “….Được rồi, ông….ông giúp tôi làm cái mộ chôn quần áo di vật.”
Thiên hạ không ngừng đua nhau bàn luận, nhưng xem ra chẳng ai biết rõ đầu cua tai nheo. Sở Tịch sức khỏe trước giờ không tốt, điều này ai chẳng hay; nhưng đùng một cái truyền ra tin như vậy, cũng đều ác ý rỉ tai nhau ít nhiều.
Vài ngày sau lại có tin, Đổng Sa thân phận cấp dưới vẫn ở bên chăm lo Sở Tịch một bước không rời, nhờ cô săn sóc, Sở Tịch nhanh chóng hồi phục; Sở gia trên dưới đều cảm phục đức hạnh của Đổng Sa, Sở Tịch vừa khỏe lên, đã ra lệnh thông báo lễ đính hôn.
Cũng có kẻ gở miệng nói Sở Tịch biết mình mệnh không còn dài, càng sớm sinh ra nòi giống càng tốt, thế nên mới nhanh nhanh chóng chóng cưới xin. Người khác lại phản bác nói Trịnh gia sau khi khí lực đại bại thì Sở Tịch cùng Kha gia nắm chung thiên hạ, tiền đồ về sau càng ngày càng rộng mở, chỉ cần hưởng thụ giàu sang cũng được, mệnh không dài là thế nào?
Sự thật ra làm sao cũng chẳng ai hay biết. Ngày đính hôn Sở Tịch dậy từ rất sớm, đứng trước gương cẩn thận xem xét chính mình. Gương mặt y thật bình thản, thật nhợt nhạt, có chút tĩnh lặng thiếu sức sống; nhưng ít nhất vẫn còn dáng vẻ quý khí, có thể thong thả bình tĩnh xuất hiện trước giới thượng lưu.
Không nhìn ra một chút đau thương.
Đổng Sa đứng đằng sau y lặng lẽ đưa lên áo khoác ngoài, Sở Tịch từ trong gương nhìn cô: “Nhìn tôi thế nào?”
“Trông ngài….rất đẹp….”
“Vậy tốt rồi.”
Sở Tịch xoay người lại, Đổng Sa giúp y đeo cà vạt, nền đen sọc chéo đỏ, sắc màu sang trọng mà thê lương.
Cô bỗng nghe thấy Sở Tịch khẽ khàng thở dài nói: “Mười ngày rồi.”
Đổng Sa thuận miệng hỏi: “Cái gì mười ngày?”
“Anh ta ở dưới nước mười ngày.”
Đổng Sa ngẩng đầu nhìn Sở Tịch. Sườn mặt người thanh niên trong nắng sớm mơ hồ không rõ, nhàn nhạt nhẹ nhàng, dường như có gì đó từ thân thể y biến mất. Trịnh Bình đi rồi, mang theo một phần trong y đi khỏi, vĩnh viễn không quay về.
Đổng Sa lúc này không biết nghĩ ra làm sao, từ cha sinh mẹ đẻ cô chưa có gan làm ra hành động này: Cô vươn tay ôm chặt lấy gáy Sở Tịch làm cho y cúi xuống nhìn mình, bọn họ cách nhau thật gần, chính cô cũng không nhận ra giọng nói của mình có chút nghẹn ngào: “Cậu Sở, Trịnh Bình đi rồi! Hắn ta hãm hại ngài, hiện tại hắn sẽ không quay về làm tổn thương ngài nữa! Ngài còn có em, còn có nhiều người như vậy bên mình, còn có Sở gia! Ngài không phải mất đi tất cả!”
Sở Tịch bỗng nhiên cười khổ. Y vỗ vỗ bả vai Đổng Sa, chậm rãi xoay mình, rảo bước về phía cửa.
Bước chân khó nhận ra là đang không vững, Đổng Sa muốn bước lên dìu y, nhưng y tránh né. Khi ra đến tận cổng bước lên xe y đều tự mình từng bước đi, không cần đến cô phụ giúp.