Cực Đạo Truy Sát

Chương 43 :

Ngày đăng: 17:42 18/04/20


Sở Tịch buổi sớm tỉnh lại, đầu óc vẫn còn choáng váng. Đêm qua hơi quá chén, y thường uống thuốc chống trầm cảm, hay phải kiêng rượu hết mức có thể.



Sở Tịch ngồi trên giường một lúc, rèm cửa dày cộm che khuất ánh mặt trời, nhiệt độ trong phòng tương đối thấp hơn nữa ánh sáng rất mờ nhạt. Y nhớ lại tối qua dường như trông thấy Trịnh Bình nửa quỳ bên giường đau khổ nhìn y, bỗng dưng nghe lòng nhói lên.



Mới thức dậy, không nên khiến cho tinh thần quá phiền muộn.



Sở Tịch lắc đầu giúp tỉnh táo lại, rời giường đi vào phòng tắm rửa mặt. Vừa lúc y ngẩng đầu lên khuôn mặt còn đẫm nước, chợt từ trong gương như có hình bóng vật gì xẹt qua, y định thần nhìn kỹ thì biến mất rồi, nhưng cảm giác thình lình trong tích tắc đó giống hệt dáng vóc Trịnh Bình!



Đổng Sa ở bên ngoài một bên sắp xếp giấy tờ một bên chờ Sở Tịch thức dậy, thế nào mà vừa mở một tập văn kiện liền nghe thấy từ trong vọng ra tiếng Sở Tịch, gần như thất thanh: “Đổng Sa! Đổng Sa!”



Đổng Sa đẩy ghế đứng lên, vội vội vàng vàng chạy tới. Vừa chạy đến cửa thì nghênh diện đâm sầm vào Sở Tịch, hai người ngã lăn quay ra đất. Đổng Sa ôm trán hỏi một tràng: “Sao thế cậu Sở? Ngài có sao không?”



Sở Tịch ngơ ngác ngồi trên mặt đất, giật mình khôi phục tinh thần: “…Không, không sao hết.”



Y đứng dậy kéo Đổng Sa, giải thích: “Phòng tắm có con chuột, lát nữa em gọi Kim Thạch vào bắt chuột đi, cho hắn bớt rảnh rỗi sinh nông nổi ngày ngày ba hoa buôn chuyện.”



Đổng Sa nghiêm túc gật gật đầu: “Được rồi. Ngài còn việc gì phân phó không?”



“Hết rồi, giấy tờ đó mang vào tôi vừa ăn vừa xem.”



Thời tiết dần dần ấm lên, việc làm ăn cũng đến hồi bận rộn. Cửa ngõ nhập hàng súng đạn trước đây phần lớn do Trịnh gia nắm giữ, hiện tại toàn bộ thị trường đã lọt vào tay Sở Tịch. (www.shenyaying.wordpress.com)



Về mặt này Kha Dĩ Thăng cực kì bất mãn, Sở Tịch dạo gần đây tinh tường lợi hại, khiến người ta có cảm giác y đang muốn đập tan thế cân bằng tự mình xưng bá. Hôm nọ muốn kiểm tra tình hình bến tàu ra sao, vài tay buôn súng cùng tụ tập, tất cả quây vào một bàn cùng ăn nhậu đánh bài, Sở Tịch ăn sáng xong cũng nổi hứng muốn ra ngoài đi dạo, kết quả đụng mặt Kha Dĩ Thăng.



Kha Dĩ Thăng ở trong quầy rượu tư gia cách bến tàu không xa mời bọn họ đến, đang lúc chơi bài, Kha Dĩ Thăng vừa thấy Sở Tịch liền gập bài đứng dậy, mỉm cười hỏi: “Con cũng tới?”



Sở Tịch vừa lên bài vừa cười đáp: “Sao nào, tôi không được chơi?”


Y bước tới cửa xe ngồi vào trong, giây phút ngoảnh đầu lại như thấy góc đường vắng vẻ có một bóng người vụt qua. Y muốn nhìn cho rõ, nhưng chỉ là khoảnh khắc thoáng qua, Sở Tịch mơ hồ thấy Trịnh Bình trước đây thường hay quàng khăn lông cừu màu xám nhạt để mặc cho gió bay, tim của y đập mạnh một nhịp, sắc mặt không còn hột máu. (www.shenyaying.wordpress.com)



Bảo vệ đứng đầu cảm thấy kì quái, bước lên một bước hỏi: “Cậu Sở ngài sao vậy?”



Sở Tịch mãi mới nghiến răng phun ra một câu: “… Anh nhìn xem kia là gì?”



Bảo vệ nghi hoặc quay ra nhìn, lấy đâu ra bóng người nào ở đây? Trời sắp mưa, bầu trời u ám, gió lớn thổi tung lá khô, trên đường không một bóng người.



Sở Tịch chậm rãi ngồi vào ô tô, rõ ràng trời rất lạnh, y lại không ngừng đổ mồ hôi, tim đập từng trận liên hồi. Kết quả giữa đường về y bắt đầu sốt nhẹ, khi về tới Sở gia lập tức phải tìm đến bác sĩ gia đình.



Khi đó bác sĩ chỉ cho rằng uống rượu bị cảm lạnh, nhưng đến nửa đêm Sở Tịch bắt đầu mê sảng không dứt, sắc mặt ửng hồng, suốt đêm ra mồ hôi trộm, khi trời sáng thì trở nên sốt cao lạ thường. Đổng Sa gấp gáp chạy khắp nơi tìm bác sĩ, khám xong đều nói rằng do nhiễm lạnh và bị shock, nhưng thuốc nào cũng không thấy khỏi.



Chỉ trong một tuần, tình hình Sở Tịch càng ngày càng tệ, Đổng Sa không có cách nào còn mời cả thầy mạc cốt(1) đến xem, người ta vừa nhìn qua, nói: “Không xong, bị thôi miên rồi.”



(1) Mạc cốt: Hình thức xem tướng bằng cách sờ nắn xương



Đổng Sa cũng cảm thấy chỉ vài ngày ngắn ngủi đã ốm như thế này, không phải bị ám cũng không đến mức ấy, vừa nghe người ta nói lập tức tin tám chín phần, nhanh chóng gọi người bưng trà tiếp thầy mạc cốt. Ông lão nọ cũng có chút tiếng tăm, đã từng xem qua cho vài quý tộc trẻ tuổi buôn bán vũ khí, phải nói là phán đâu trúng đấy, xem bệnh cũng rất lành nghề. Ông lão ngồi trên ghế mộc đào, thưởng thức trà Thiết Quan Âm thượng hạng, ung dung nói: “Cô gái muốn hỏi gì?”



Đổng Sa khẩn thiết nói: “Cậu cả nhà chúng tôi bị làm sao, có nghiêm trọng hay không?”



Ông lão thở dài đáp: “Cậu Sở nhà cô có nhiễm huyết khí không?”



Đổng Sa không buồn kiêng kị, lập tức nói: “Có ạ có ạ!”



“Vậy đúng rồi,” ông lão nói, “Cậu ta hại người khác, kẻ kia oán khí sâu đậm; nghiêm trọng thì không hẳn, nhưng cậu Sở nhà cô lại nhung nhớ người ta, kẻ kia muốn đi cũng không đi được, còn không quay trở lại quấy rầy cậu ta sao?”



Đổng Sa ngẩn người, lập tức quay đi lớn tiếng gọi người: “Người đâu! San bằng cái mộ di vật kia cho tôi! Đứa bỏ mẹ nào dám kêu xây mộ, lôi ra ngoài giết!”