Cực Đạo Truy Sát

Chương 45 :

Ngày đăng: 17:42 18/04/20


Có tí H, up một chương chơi (ノ ̄▽ ̄)ノ



Sở Tịch không phản kháng, thực ra y không còn sức lực mà phản kháng. Chỉ có một chút chống cự yếu ớt coi như là đang miễn cưỡng nghênh đón dục vọng, càng làm cho khoái cảm của Trịnh Bình tăng phần kích thích.



Hắn vẫn cách Sở Tịch rất xa rất xa. Từ đầu đến cuối, từ lúc gặp gỡ đến khi ly biệt, Sở Tịch thủy chung vẫn đứng trên đầu bậc thang, cao cao tại thượng, không thể với tới. Trịnh Bình từng cho rằng mình đã bước lên mà ôm lấy y vào lòng, thế nhưng sự thật đó chỉ là ảo giác. Hắn cho tới giờ đều không thể đoạt lấy kẻ kia, chưa một lần có được.



Hắn chỉ biết yêu, toàn tâm toàn ý mà yêu, cũng tưởng rằng người nọ yêu hắn, quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi kia dường như là một giấc mộng đẹp đẽ, cuối cùng bị một dao nặng nề phũ phàng đâm nát.



Đời người không lo rơi xuống địa ngục, chỉ sợ đã từng nếm trải thiên đường.



“Anh hận em….” Trịnh Bình hôn lên cổ Sở Tịch, thì thào nói, “Anh cực kì hận em, khi ở dưới biển,…. Một dao sâu như vậy…”



Sở Tịch muốn gạt hắn ra, trong lúc mê loạn chạm vào ***g ngực hắn, chỗ vết sẹo nhô lên nhắc nhở y về cái ngày đẫm máu ấy.



“…..Anh đau không?”



Trịnh Bình hỏi lại: “Em cảm nhận được không?”



Sở Tịch nghẹn ngào nức nở một tiếng. Trịnh Bình thậm chí không dùng động tác âu yếm, cứ thế cắn thật mạnh một cái lên xương quai xanh Sở Tịch, bàn tay không đặt trên hông y trượt theo làn da, sau đó tiến thẳng vào người Sở Tịch.



“…..Á!”



“Thế thôi đã không chịu nổi rồi?”



Đầu ngón tay đáng ghét kia thuần thục khai phá thân mình không thể chống cự, dũng đạo chặt cứng cùng độ ấm vì sốt cao mà nóng hầm hập làm người ta bức bối không chịu nổi. Chỉ là cảm giác trên ngón tay khiến thần kinh dọc sống lưng Trịnh Bình đều căng lên, khát vọng dồn dập khó tả từng chút từng chút đập tan lý trí của hắn.



Sở Tịch mẫn cảm nhận ra người đàn ông đang đè nặng trên thân tồn tại thứ dục vọng tàn phá cùng hủy hoại. Y mang một nỗi sợ hãi không dám để ai nhận ra: “….Nhẹ thôi!”
Đổng Sa giật nảy mình: “Cậu Sở? Kim Thạch anh gặp không?”



Kim Thạch lơ mơ ngáp một cái: “Cửa đằng kia còn khóa trái, chắc chưa dậy đâu.”



Đổng Sa đáp: “Để đó tôi đi gọi.”



Cô vào gian trong phòng đọc sách một lúc lâu, đột nhiên thất thanh gọi: “Người đâu! Gọi Kim Thạch đến đây!”



Người canh gác bên ngoài chẳng biết mô tê ra làm sao, nhao nhao chạy đến gõ cửa: “Đổng tiểu thư sao vậy? Có chuyện gì?”



Kim Thạch ba chân bốn cẳng chạy vào, Đổng Sa túm cổ hắn lôi vào cửa gian trong, vừa lôi xềnh xệch vừa la ó: “Tối qua có phải anh ngủ bên ngoài không?”



Kim Thạch đáp: “Không phải bà chị sao?”



Đổng Sa gần như rít lên: “Tôi là thế nào! Rõ ràng là anh chứ!”



“Bình tĩnh bình tĩnh, trưa trờ trưa trật la cái gì…..” Kim Thạch thò đầu liếc vào bên trong, cũng giật nảy mình, “—— Cậu, cậu Sở đâu?”



Trong phòng sạch bong sáng bóng, trên giường nửa bóng người cũng chẳng có, cửa sổ mở toang, sân sau là rừng trúc mặt hồ, chẳng ai nhìn đến, thông ra cửa sau gần nhất vốn không khóa. Kim Thạch tự mình bỏ đi chơi bảo vệ cũng không tuân thủ cứng nhắc, Sở Tịch không hề bạc đãi kẻ dưới, mọi người cảnh giác lâu như vậy, ngẫu nhiên thả lỏng canh phòng một lát, nào ai nghĩ xảy ra bất trắc.



Đổng Sa nhìn Kim Thạch, ánh mắt ân ẩn mang theo một chút sợ hãi.



“…Cậu Sở…Cậu ấy đâu rồi?”



Hết chương này là hết ngược rồi đấy, hay nhề (ノ_ _)ノ