Cực Đạo Truy Sát
Chương 47 :
Ngày đăng: 17:42 18/04/20
“Anh là Trịnh Bình, Bình trong ‘bình thường’ ấy.”
“Tuổi á? Ờm, cũng sắp ba mươi.”
“Sở thích á? Để nghĩ xem nào, anh thích xem bóng bánh, bóng đá bóng rổ thích tuốt, còn biết chơi cả bóng bàn…. Phải cái không thích đua ngựa. Nếu em thích anh sẽ đi học thử cho biết….”
“Cái gì em không thích? Vậy anh đây cóc thèm học nữa,… Anh hổng có hứng tìm tòi mấy sở thích mới, thời gian chả có, quan trọng hơn cả vẫn là công việc.”
“Là sao ý hả? Em hỏi công việc đối với anh có ý nghĩa ra làm sao á?…. Đại khái là cả cuộc sống, nói thật là anh nhạt nhẽo phát ớn, lại càng không phải người lãng mạn.”
“Còn có cái gì nữa à? Anh nghĩ chắc chả còn đâu, xin em hãy tin tưởng anh là người đàn ông của gia đình, cả họ nhà anh tám đời chưa có đôi nào ra kí đơn ly dị đâu…”
Sở Tịch đứng dậy, chỉ thấy trời nghiêng đất ngả trước mắt biến thành màu đen, tiếp theo được Trịnh Bình vùng dậy đỡ. Sở Tịch đẩy hắn ra đứng tựa vào tay ghế sofa một lúc, từ từ tỉnh táo lại, nói: “Tôi chẳng có chỗ nào tin được.”
Trịnh Bình nghệt mặt đứng đó. Y phải thế nào mới tin đây? Hắn cảm thấy mình chẳng có sai chỗ nào, hắn chỉ là rất yêu rất muốn có được người này thôi, vậy nên cứ thế vác người ta đi, đây hoàn toàn phù hợp với quy tắc mạnh được yếu thua trong giới động vật. Thôi được, cứ coi như sau này hắn nhận ra Sở Tịch ở bên cạnh mình chẳng vui vẻ gì, nhưng hắn cũng đành đưa Sở Tịch về, hơn nữa còn tiễn về kèm thái độ lòng không cam, tâm chẳng nguyện. Hắn đã chịu thiệt đến nước này, Sở Tịch vì sao còn như vậy… ghét bỏ hắn?
Trong lòng Trịnh Bình, “ghét” và “hận” so ra không giống nhau. Hận bao gồm tình yêu thậm chí là hơn cả yêu, ghét thì lại như này, là vứt bỏ, không cần nữa, dứt khoát về sau không thèm nhìn mặt. Thế này còn đáng sợ hơn bất cứ thứ gì.
Hắn tự cảm thấy mình chẳng làm gì sai mà Sở Tịch ghét bỏ, vậy biết làm sao bây giờ? Bắt đầu lại lần nữa cũng không tồi, nhưng hắn đảm bảo rằng mình sẽ không làm sai nữa chắc? (www.shenyaying.wordpress.com)
Sở Tịch nhìn hắn, thở dài nói: “Không sao, từ từ là được.”
—— Không từ từ thì còn biết làm sao được nữa, cái hòn đảo biệt lập thế này, anh không phải đầu sỏ buôn súng, tôi cũng không phải quý tộc thế gia, chúng ta chỉ là hai thằng đàn ông bình bình thường thường có chút quan hệ thân xác mà thôi, ngoại trừ học cách sống chung với nhau, chúng ta còn biết làm cái gì bây giờ?
__
“Nè, tôi đói rồi.”
Sở Tịch một bên mắt không rời máy vi tính, một bên thò chân khều khều Trịnh Bình.
Trịnh Bình lập tức bật dậy: “Để anh đi nấu cơm….. Em muốn ăn gì? Menu nào cơ? Ăn món Quảng à?”
Trịnh Bình nhịn không nổi phải bò qua, thận trọng vươn một ngón tay chọt chọt lên vai Sở Tịch: “Cưng à….”
Sở Tịch đầu không ngoảnh lại: “Làm gì?”
“Anh vẫn muốn xem…..”
Sở Tịch trở tay cho một đấm, trực tiếp tống tiễn Trịnh Bình trở lại giường.
Em ấy vẫn ghét mình huhuhu, Trịnh Bình đau đớn khôn cùng gào thét trong tim, một bên lăn tới lăn lui một bên ca thán cuộc sống cấm dục của bản thân. Thực tế thì đúng là gần đây hắn đang cấm dục thật, cũng không có tâm tư nghĩ về chuyện kia, nhưng từ hôm ở trong thư phòng Sở Tịch ăn một trận no say thì hắn chỉ nghĩ đến chuyện lôi bà xã lên giường một lần nữa.
Đây là chuyện hoàn toàn bình thường, người lâu ngày mới ăn thịt ắt sẽ quên mất vị thịt thơm ngon thế nào, lần này lại cho hắn một bữa bít tết nóng hổi thượng hạng, hắn không thèm nữa mới là lạ.
Sở Tịch nghe phát cáu, đẩy máy vi tính đứng dậy hỏi: “Xin hỏi quý ngài đây, chúng ta quen nhau sao?”
Trịnh Bình chớp chớp mắt, nói: “Quen, em từ đầu đến chân anh đều rất quen….” Giọng nói càng lúc càng nhỏ, sau đó dưới ánh nhìn của Sở Tịch bèn đem nửa câu còn lại nuốt vào trong.
“Chúng ta vừa mới bắt đầu, không quen thuộc chút nào hết, anh tốt nhất hãy học cách tiếp cận từng bước.” Sở Tịch lạnh lùng vung tay, gần như động tác kiên quyết của tướng quân đứng trước thiên binh vạn mã: “——Tôi ghét người nào làm thân với tôi, nên anh tốt nhất hãy làm từ bước đầu!”
Trịnh Bình sững sờ nói: “Giới thiệu bản thân thì cũng đã giới thiệu rồi mà.”
“Vậy bước tiếp theo là lên giường?” Sở Tịch đã lưu lại ám ảnh tâm lý, đối với việc lên giường nhất định giữ một thái độ cố chấp.
“Ắc….Không lên giường….Vậy làm gì? Nếu em là nữ thì đã sớm bồng con cho anh rồi.”
Bầu không khí đáng sợ lan ra giữa hai người, ngoài cửa sổ nắng vàng rực rỡ chim hót hoa thơm, trên giường lớn trong phòng ngủ Trịnh Bình lại đột ngột rùng mình, trong phút chốc nảy sinh một loại cảm giác… Mình sắp gặp rắc rối rồi.
Gió lạnh gào rít bên tai.
Sát khí, sát khí không lẫn đi đâu được!