Cực Đạo Truy Sát
Chương 50 :
Ngày đăng: 17:42 18/04/20
Sở Tịch ngây ngẩn đứng ở cửa sổ nhìn thật lâu, ánh mắt thậm chí còn mang theo cảm xúc sợ hãi. Đây là lần đầu tiên Trịnh Bình nhìn thấy biểu hiện rõ ràng thế này từ y, không biết phải làm sao, như thể đã hoàn toàn rơi vào mộng mị.
Sở Tịch lắc lắc đầu định làm cho mình tỉnh táo lại: “….Tôi cũng chẳng biết. Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai (kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến), ở đây có phòng bí mật hay gì đó không?”
“Có.”
Đã là kẻ lăn lộn trong xã hội đen, dù ở bất cứ đâu cũng khó lòng yên tâm. Thỏ khôn có ba hang, con người trong lúc tranh đấu lừa gạt thì ngồi nhà cũng không yên, thông thường trong biệt thự hay sân vườn đều có đường hầm hay phòng bí mật nhiều không đếm xuế, bình thường dùng để chứa hàng tá thứ đồ mờ ám không để ai biết hoặc dùng để chạy trốn.
Trịnh Bình nghịch nghịch cái gì từ sau tủ sách phòng ngủ, Sở Tịch đứng nép sau cửa sổ quan sát động tĩnh bên ngoài, lúc sau giục: “Mau lên! Kha Dĩ Thăng xuống tàu rồi!”
“Cha già đó tự mình hành động?”
Sở Tịch nghiến răng nghiến lợi chửi: “Chó má….”
Trịnh Bình ra sức dịch chuyển sàn nhà dính cứng đằng sau tủ sách, “Em nói xem, có phải lão đến tìm chúng ta uống trà không?”
“Có mà lão biến chúng ta thành trà chiều thì đúng hơn.”
Ông cụ trông nom vườn hoa lại vừa câm vừa điếc, mỗi ngày chỉ biết cần cần mẫn mẫn làm việc, chẳng hề quan tâm trong biệt thự xảy ra chuyện gì. Sở Tịch xem chừng Kha Dĩ Thăng không đê tiện đến mức gây phiền toái cho một ông cụ, nhưng hiện giờ y với Trịnh Bình đơn thương độc mã, liên lạc cho Lưu Triệt đến cứu viện cũng chẳng kịp, họ làm thế nào qua mặt đám đầu trâu mặt ngựa của Kha Dĩ Thăng?
Sở Tịch quay người tìm điện thoại, nhấc máy lên nghe, sắc mặt đen sì: “Bọn chúng cắt đường dây điện thoại rồi.”
Trịnh Bình ờ một tiếng, chỉ nghe đùng một tiếng nổ vang, trong lớp khói bụi dày đặc truyền đến tiếng ho sặc sụa của Trịnh Bình: “Đẩy, đẩy ra rồi. móa, tự dưng thiết kế cái cửa đường hầm chắc như vậy làm chi?”
Sở Tịch bước nhanh tới, chỉ thấy trên mặt đất mở ra một ô cửa nhỏ cỡ vừa một người chui qua, ban đầu phía trên lát một lớp gạch men; lớp gạch men cũng không bít chặt, mà dùng một bộ phận giữ chắc, dùng kìm bẻ là sẽ ra.
Cửa nhỏ vừa mở ra, mùi nấm mốc xộc lên mũi, chẳng biết đã bao năm chưa sờ đến, bốc mùi đến mức Sở Tịch lập tức xoay mặt đi: “Anh chắc dưới đấy có dưỡng khí chứ?”
“….Chắc là…cũng….có đấy.” Trịnh Bình không dám chắc, “Có muốn dùng nến để thử không?”
Hình như để phối hợp với câu nói của hắn, vườn hoa dưới lầu lập tức vang đến tiếng cửa bị phá, tiếng người ồn ào quát tháo ra lệnh. Trịnh Bình và Sở Tịch ngơ ngác nhìn nhau một hồi, Sở Tịch thở dài: “Đi vậy, chết một đống còn hơn sống một mình.”
Thẳng từ cửa là một thang dây thẳng đứng, mặc dù theo thời gian đã có dấu hiệu mềm oặt, nhưng khi Sở Tịch đi trước ngậm đèn pin trèo xuống, sợi dây chỉ lung lay vài cái thôi. Y trong bụng còn chưa kịp khen ngợi độ bền chắc của dây, phía kia Trịnh Bình đóng cửa đường hầm, cả người đu trên thang dây, chỉ nghe một loạt âm thanh kẽo cà kẽo kẹt, dây thừng lập tức phát ra âm thanh kháng nghị đầy nguy hiểm.
“Chắc là dưới lòng biệt thự, các phòng ngầm đều ở bên trên…..” Trịnh Bình lấy đèn pin soi tứ phía, ngoại trừ đen thui cũng chỉ có đen ngòm, “—— Mà anh cũng chả chắc đâu, anh chưa bao giờ mò xuống đây cả. Nhưng anh biết cửa ra sát mép biển, hình như ở…..phía đông?”
Hắn chỉ bừa một hướng: “Đằng đó là hướng đông hả?”
Sở Tịch dợm bước về phía đó. Vừa đi hai bước đã nghiêng ngả, Trịnh Bình nhanh nhẹn tiến lên đỡ lấy y, bị Sở Tịch gạt ra.
“Em không ổn rồi, có phải bị thương ở đâu không? Chân….”
“Tôi nói anh rồi,” Sở Tịch lạnh lùng đáp, “lần này Kha Dĩ Thăng không phải do tôi gọi tới.”
Trịnh Bình trầm tư đi phía sau y, rầu rĩ ừm một tiếng.
“Tôi định gọi Kim Thạch tới, dù sao tôi vẫn còn nhiều việc muốn bàn giao cho hắn xử lý, mà tôi một thân một mình ở đây, xung quanh nhất định bố trí bảo vệ…. Nè! Anh nghe không đó?”
Trong giọng nói Sở Tịch đã mang theo vài phần cáu gắt. Trịnh Bình cuống cuồng đáp: “Nghe! Đang nghe!”
Sở Tịch hậm hực quay đầu: “Anh căn bản không có nghe!”
Trịnh Bình cảm thấy cực kì tủi thân, hắn khua tay múa chân, ra chiều bất đắc dĩ: “Không phải là anh không nghe, anh đang nghe ngóng phía trên…. Em không cảm thấy phía trên có người đi xuống sao?”
Sở Tịch ngẩng đầu, trên thang dây truyền tới âm thanh rục rịch, đám đặc nhiệm huấn luyện chuyên nghiệp đang vun vút trèo xuống đến nơi, chỉ mất tí sức mà như đã ở ngay trên đầu.
Sở Tịch cùng Trịnh Bình bốn mắt nhìn nhau, cả hai đồng thời nhảy dựng lên.
“Anh mang súng không?”
“……Lấy bừa một khẩu, em mang không?”
“Tui lấy đâu ra!”
“…..Vậy còn không mau chạy!”