Cực Đạo Truy Sát
Chương 52 :
Ngày đăng: 17:42 18/04/20
Nếu hỏi Trịnh Bình kí ức về lúc đó, hắn sẽ lắc lắc đầu ngơ ngác nói, kì thực chẳng nhớ gì cả.
Tất cả những gì hắn nhớ được là nóng, cực nóng, vô cùng nóng, nóng đến gần như không thở nổi; mặt đất dưới chân bị hun đến không đứng vững, vô số gạch đá vỡ vụn giữa hắn và Sở Tịch, hắn chỉ còn biết nắm thật chặt tay Sở Tịch mà cũng chẳng biết đang ở chỗ nào, cứ thế chạy thục mạng về phía trước.
Cánh tay của hắn bị đâm rách vô số lần, nhưng tình hình lúc đó khiến hắn không thể quay đầu, vì đường hầm phía sau liên tiếp sụt lở, sau ót không ngừng nện xuống từng tảng đá lớn, mọi sức lực của hắn đều tập trung vào hai việc dắt lấy Sở Tịch và liều mạng chạy thoát.
Cháy lớn rồi, hắn biết rõ.
Biệt thự đã bị phóng hỏa, lửa sẽ sớm lan vào trong đường hầm. Hai đầu là lửa, ở giữa không khí sắp hết, bọn họ sắp hóa thành tro bụi, vĩnh viễn bị chôn vùi trong đường hầm này.
Lúc đó Trịnh Bình không biết rằng Kha Dĩ Thăng không hề đứng ở một cửa đường hầm phóng hỏa, hắn chỉ muốn ép bọn họ ra ngoài, kể cả làm bị thương, giết chết Trịnh Bình cũng được, hắn nào có gan tổn thương Sở Tịch? Trịnh Bình lúc ấy vô cùng rối trí, không nghĩ ra điểm này, nếu nghĩ ra hắn cũng không thục mạng chạy trốn ra phía cửa hầm, hắn sẽ ở trong đường hầm kéo dài thời gian chờ cứu viện.
Nhưng đó là chuyện của sau này, Trịnh Bình lúc đó chỉ chăm chăm vào lối ra ở phía trước, hắn phải ra sức chạy cho thoát trước khi bị lửa nướng chín.
Đột nhiên trên tay hụt hẫng, Sở Tịch ngã sấp trên nền đất, lập tức bị đá sụp xuống bắp chân: “….Á!”
Trịnh Bình không nói không rằng quay lại kéo y lên, lôi xềnh xệch về phía trước. Sở Tịch ì ạch đẩy hắn ra, nghiêm giọng nói: “Mặc kệ tôi! Anh đi đi!”
“Em nói linh tinh gì đó!”
Sở Tịch cho hắn xem bắp chân máu me be bét của mình, một tay không ngừng đẩy hắn về phía trước: “Tôi đi không nổi nữa rồi, anh mau đi đi! Lúc ra không đụng phải Kha Dĩ Thăng coi như số anh may, lỡ gặp phải thì nói với lão một câu, tôi có hóa mẹ nó thành quỷ cũng đếch tha cho lão!”
Vừa lúc trong đường hầm không xa phía sau vang lên tiếng sụp đổ ầm ầm, run đến mức mặt đất chao đảo mấy lần như con thuyền nhỏ trong cơn bão lốc trên biển. Sở Tịch mệt mỏi gục ngã xuống đất, Trịnh Bình một tay tóm lấy mép đá nóng rực, tay kia bắt lấy y, gào lên trong tiếng nổ rung trời: “Dậy mau! Em đứng dậy cho anh!”
Trịnh Bình cả đời này chưa bao giờ tỏ thái độ hung dữ với Sở Tịch, đó là lần duy nhất, chắc là nét mặt hắn quá dữ dằn, Sở Tịch bỗng chốc sững sờ cả người. Trịnh Bình nhân cơ hội ôm y dậy, ra sức tóm lấy bả vai Sở Tịch, dí vào tai y mà gào to: “Em còn nhớ không….”
Câu sau Sở Tịch nghe không rõ, vì đúng lúc này, nóc đường hầm cách bọn họ gang tấc sạt lở xuống, vài tấn bùn đất cùng cát vàng bỗng chốc ầm ầm rút xuống như nước, phát ra tiếng nổ vang trời long đất lở!
Sở Tịch ngây mặt nhìn Trịnh Bình. Nhớ cái gì? Còn nhớ cái gì?
Trịnh Bình lại một lần nữa kề sát vào tai Sở Tịch mà hét to: “…..Em hỏi vì sao anh thích em!”
À đúng rồi, Sở Tịch mơ mơ hồ hồ nhớ lại.
Có người ngã trên mặt đất, rồi chậm rãi, Sở Tịch quỳ xuống.
Trịnh Bình quay đầu lại nhìn, Kha Dĩ Thăng ngã gục trên đất, ngực trúng đạn, máu chảy khắp nơi.
Chỉ trong vài giây sau đó tất cả mọi người đều sững sờ, không ai biết phải làm thế nào. Toàn bộ thế giới tĩnh lặng, từng người bị chấn kinh, hoang mang, bối rối chôn chân tại chỗ. Tiếp đó, như một thước phim quay chậm, tiếng nghẹn ngào của Sở Tịch tí tách như băng tan, dần dần vỡ òa càng lúc càng lớn.
Đó thực sự là tiếng khóc nức nở.
Như bị tiếng khóc này thức tỉnh, người đầu tiên hành động là Kim Thạch. Gã ôm súng từ sườn núi cao gần ba mét nhảy xuống, ra hiệu cho đám lính đánh thuê phía trên, giọng nói lạnh lùng mà kiên quyết: “Bao vây! Bắt sống! Chống cự bắn bỏ!”
Đám lính đánh thuê chạy từ sườn núi xuống, lũ tay sai của Kha Dĩ Thăng gần như không có phản kháng, bọn chúng đã bị chấn kinh từ lâu, hoàn toàn giơ tay chịu trói. Có tên vệ sĩ cầm đầu định nổ súng vào Sở Tịch, nhưng Kim Thạch chỉ cần một phát súng đã hạ gục hắn. Sát thủ danh tiếng lẫy lừng trên tờ truy nã hành động cực chuẩn xác, gã thậm chí chẳng cần thể hiện tay nghề, đám lính do gã huấn luyện chỉ trong vẻn vẹn vài phút đã khống chế toàn bộ cục diện.
“Sở Tịch! Sở Tịch!” Trịnh Bình muốn chạy nhanh tới, nhưng vết thương của hắn quá nặng, được vài bước đã ngã nhào xuống đất. Mặc kệ, hắn vẫn loạng chà loạng choạng chạy đến bên Sở Tịch, mà Sở Tịch đang quỳ trên đất lê gối về phía Kha Dĩ Thăng, đoạn vươn tay ra, nhưng bị Trịnh Bình tóm được.
Trịnh Bình ra sức lay tỉnh y: “Em bình tĩnh lại! Bình tĩnh lại một chút!”
Sắc mặt Sở Tịch tái nhợt, không ngừng thở gấp, vận động vội vàng cùng xúc động quá lớn khiến y tay chân bủn rủn, y ngơ ngác liếc nhìn Trịnh Bình, giọng nói run rẩy đến khó nghe: “…..Anh còn ở đây?”
“Anh đây! Anh đây!” Trịnh Bình ôm chặt lấy Sở Tịch, “Anh vẫn còn sống! Vẫn còn sống!”
Sở Tịch gật gật đầu, hỏi: “…..Kha Dĩ Thăng đâu?”
Trịnh Bình bỗng chốc không biết phải trả lời ra sao. Kim Thạch đi tới, nửa quỳ xuống, tiếng nói vang vọng: “Cậu Sở!”
Sở Tịch hổn hển, hít thở không đếu.
“Cậu Sở!” Kim Thạch hét to, “Ngài phải quay về! Kha Dĩ Thăng đã chết! Chúng tôi, còn có mỗi người trong Sở gia đều mong đợi ngài về!”
Sở Tịch lảo đảo định đứng lên, Trịnh Bình buông tay muốn đỡ y dậy, nhưng hắn chưa kịp làm gì; Sở Tịch vừa đứng lên, lại vô thanh vô tức mệt mỏi ngã xuống.
Kim Thạch xông tới xem xét hơi thở, ngoắc tay gọi hai tên lính đánh thuê tới, lời ít ý nhiều nói: “Mang cáng tới. Cậu Sở hôn mê rồi.”