Cực Đạo Truy Sát
Chương 57 :
Ngày đăng: 17:42 18/04/20
Kim Thạch lật đà lật đật bước vào, bước chân rón rén vẫn cách chỗ Sở Tịch khoảng hai bước. Gã vừa nhón lan hoa chỉ (ngón tay) định quỳ xuống hành lễ, liền bị Sở Tịch tóm lấy cổ áo, tàn nhẫn dí xuống mặt bàn, roẹt một tiếng xé toạc vạt áo, “Thế này là thế nào?”
Kim Thạch la oai oái: “Đau quá cậu chủ! Là đạn lạc, đạn lạc! Có người muốn giết Lưu Triệt….”
Sở Tịch và Đổng Sa không hẹn mà cùng ngắm nghía bờ vai mịn màng của Kim Thạch, tư thế bỉ ổi, vẻ mặt thô tục, giống hệt như hai con dê già sàm sỡ thiếu (?) nam nhà lành.
Đổng Sa thở dài nói: “Cậu Sở ngài tốn tiền rồi. Theo quy định của luật lao động, người lao động trong khi làm việc được hưởng các chính sách ưu đãi như nghỉ bệnh có lương, bảo hiểm y tế, bồi thường tai nạn lao động. Ngài xem anh ta bị thương thế này, dăm bữa nửa tháng không lành nổi đâu, số tiền này phải làm sao đây?”
“Chẳng biết nữa Đổng Sa, tôi đâu có tiền.”
“Nhưng nếu quỵt nợ, Kim Thạch sẽ kiện ngài đó!”
Sở Tịch vuốt cằm trầm tư trong giây lát, ngửa mặt lên trời thở dài: “Chịu thôi!—— Giết người diệt khẩu đi!”
Đổng Sa lập tức rút ra súng, cung cung kính kính chân thành vô hạn dâng tận tay Sở Tịch.
Kim Thạch kêu gào thảm thiết: “Không được! Tha mạng! Thái quân(1)! Tôi nhận lỗi, tôi nhận lỗi! Tôi đảm bảo không truy tố! Tôi từ bỏ quyền công dân hợp pháp của mình!”
(1) Ngày xưa phong vợ các bầy tôi to là thái quân
Sở Tịch cố tình khua khua họng súng đen ngòm trước mặt Kim Thạch, đến khi sắc mặt Kim Thạch xanh lét như cái bánh chưng mới chậm rãi thu về. Đồng chí sát thủ của chúng ta mới nhặt được cái mạng về chưa kịp thở phào đã bị giọng nói của Đổng Sa hù dọa tiếp: “Cậu Sở, ngài xem Kim Thạch thế này không thể làm việc được rồi, chúng ta còn phải nuôi không hắn, nào ăn nào uống nào vệ sinh nào chơi gái, vậy chẳng phải chúng ta lỗ vốn?”
Sở Tịch kéo dài âm thanh “ờ” một tiếng: “Nghe nói bây giờ quan tài đang giảm giá trên diện rộng——”
Kim Thạch tứ chi bủn rủn, tuyệt vọng vùng vẫy: “Tôi tôi tôi tôi tôi hứa sẽ làm việc tốt! Tôi nhất định chăm chỉ! Tôi nhất định cố gắng! Tôi đảm bảo sẽ tự lấy tiền nuôi thân!”
Sở Tịch cúi đầu, hàng mi dài chớp chớp, gần như quét lên mặt Kim Thạch: “—— Anh còn làm việc được?”
Kim Thạch ra sức gật đầu.
Kim Thạch chạy rất nhanh, vừa chạy vừa hô: “Đứng lại! Nếu không tao nổ súng!”
Người nọ càng linh hoạt, trong ngõ hẻm ngóc ngách rẽ mấy vòng đã bốc hơi. Nhưng Kim Thạch làm sao có thể buông tha cho hắn? Đạn của gã tám phần là do tên này mua mất, hơn nữa sát thủ này không biết nhận ủy thác của ai muốn lấy mạng Lưu Triệt. Kim Thạch tuy rằng không phải thứ gì tốt, nhưng đối đãi bạn bè —— Tuy rằng Lưu Triệt vô tình vô nghĩa —— Gã đối đãi với những người mình cho là bạn vẫn rất tận tâm rất nghĩa khí. Có người muốn mạng Lưu Triệt, gã sao có thể ngồi yên.
Gã vài bước vọt lên ngã rẽ đầu ngõ. Lưu Triệt thở không ra hơi đuổi kịp, lớn tiếng hỏi: “Người đâu? Người đâu?”
“Chắc ở dọc con đường này,” Kim Thạch trước mắt là hai ngã rẽ, một bên xem ra còn có không ít ngóc ngách, thưa thớt bóng người, đại khái là nhà sau một quán rượu gì đấy; phía kia là đường đi chỉ vừa một người, không đèn không đóm, thật sự dọa người.
Kim Thạch vò vò tóc, nói: “Tôi đi đường nhỏ này, cậu…. Thôi, cậu đi theo tôi thì hơn.”
“Sao tôi phải đi theo anh?”
“Không có tôi lỡ cậu bị giết chết thì sao?”
“Vậy anh dựa vào cái gì cho rằng tên kia đi theo đường nhỏ?”
“Trực giác đàn ông.” Kim Thạch nghiêm túc nói.
Đường nhỏ quanh co khoảng chục mét, Lưu Triệt đi sau Kim Thạch, vài giây ngắn ngủi dài như hàng thế kỉ rồi, căng thẳng đến mức nghe thấy tiếng tim mình đang đập. Tiếng thở của Kim Thạch như kề sát bên tai, người này thế mà không hề căng thẳng chút nào —— Chắc vậy, gã không biết căng thẳng, tình hình như thế nay chắc đã trải qua rất nhiều lần, luyện mãi thành quen.
Ra khỏi đường nhỏ lại rẽ vào một ngả đường, phía trước vang lên tiếng bước chân hỗn loạn. Kim Thạch nghiêng người một cái lao ra từ chân tường, Lưu Triệt theo sát phía sau; trước mắt rõ ràng là đường cụt, sát thủ tối qua không còn lối đi, dựa vào tường rút ra súng: “Không được nhúc nhích!”
Kim Thạch một tay chắn Lưu Triệt phía sau, một tay vòng sau hông cầm súng. Lưu Triệt lúc đó cảm thấy tim nhảy vọt lên cuống họng, chỉ thấy động tác Kim Thạch ngừng một chút —— Tay kia của gã bị viên đạn sượt qua đốt ngón tay. Lưu Triệt trong tích tắc thấy một màu trắng, cơ hồ cái gì cũng không thấy cái gì cũng không nghe, đúng lúc này, đoàng một tiếng, tiếng súng vang lên.
Ai nổ súng bắn trúng ai? Lưu Triệt còn chưa kịp nhìn rõ, đột nhiên sau đầu bị đập mạnh một cái. Trong lòng kêu á một tiếng, trước mắt tối sầm, lập tức cắm đầu xuống đất.
Suy nghĩ cuối cùng trước khi ngất đi là, chết rồi, Kim Thạch, lần này ông đây thật sự làm liên lụy anh!