Cực Đạo Truy Sát

Chương 59 :

Ngày đăng: 17:42 18/04/20


Bốp một tiếng vang thật lớn, cuốn Faust(1) bìa da mạ vàng khâu chỉ bị Sở Tịch quăng xuống bàn. Cậu nhân viên đang đứng lập cà lập cập trên sàn bỗng rùng mình một cái, chỉ nghe thấy Sở Tịch gằn từng chữ hỏi: “Gã chạy rồi?”



(1) Faust: Một tác phẩm văn học của Geothe



Cậu nhân viên lắp ba lắp bắp: “Vâng… vâng…”



“Một đám người không ngăn nổi hai tên! Tôi nuôi các người làm khỉ gì! Có mỗi trò vui mà cũng làm cho người ta bực mình!”



“Nhưng, nhưng mà cậu cả, chúng, chúng tôi thật sự chặn, chặn không nổi….”



Sở Tịch không nhịn được nữa: “Chặn không nổi cũng không được để chạy, đám ngu ngốc các người!”



Cậu nhân viên mặt mày ủ ê, không dám phân bua, cúi đầu chịu cơn thịnh nộ của Sở Tịch.



Kim Thạch chạy rồi, mang theo Lưu Triệt, ngay dưới mũi một đám bảo vệ súng vác vai đạn lên nòng bao vây bên ngoài nhà kho.



Kì thật cái này đâu thể trách bọn họ. Số người bọn họ mang theo chỉ là đám quân dã chiến dưới tay Trịnh Bình, thậm chí kẻ chuyên bố trí canh cổng cũng là người bên Trịnh Bình; còn Kim Thạch, gã lại là vệ sĩ do Đổng Sa ngàn chọn vạn tuyển để ở bên bảo vệ Sở Tịch.



Sở Tịch và Trịnh Bình ai mạnh hơn? Chắc nhiều người sẽ nói, đương nhiên là Trịnh Bình lợi hại hơn, hoàng thân mà lại. Nhưng chúng ta thử coi ai đè đầu cưỡi cổ ai? Ai mỗi ngày trèo tường qua nhà ai? Ai dắt theo con chó con, mỗi ngày nằm bò ở sân chính Sở gia mà ngoe nguẩy đuôi?



Rõ ràng, Sở Tịch lợi hại hơn oai phong hơn chứ sao. Sở Tịch hai chữ, quả thật chính là khắc tinh chuyên dành cho Trịnh Bình.



Cho nên suy một ra ba, đương nhiên Kim Thạch cũng hung dữ đáng gờm hơn đám người bên cạnh Trịnh Bình, chủ nào tớ nấy.



Lúc đó Lưu Triệt không biết từ chỗ nào lấy ra một lưỡi dao từ từ cắt đứt dây trói, sau đó Kim Thạch cứ thế uy hiếp con tin, rút thẳng ra cửa; Sở Tịch lúc trước đã ra lệnh chỉ là đóng kịch không được đánh người, thế nên bảo vệ bên ngoài đành giấu nhẹm mấy khẩu súng đầy đạn, trơ mắt nhìn hai người Kim Thạch và Lưu Triệt lái xe rũ bỏ bụi trần mà lướt đi.



Thủ hạ sợ Sở Tịch biết sự tình hỏng bét rồi, vì thế không dám báo cáo, chỉ dám lén lút cho xe bám theo bọn họ; nhưng công phu cắt đuôi của Kim Thạch có thể nói là hạng nhất, vài lần đã bỏ rơi bọn chúng trên đường phố sầm uất của phố đêm Hongkong, mãi không thấy tăm hơi.



Khi bọn chúng ra sức chín trâu hai hổ tìm được chiếc xe của Kim Thạch, phát hiện ra xe đã bị đốt cháy toàn bộ, gần như không nhìn ra bộ dạng ban đầu ra sao; mà cái người đáng lẽ ra phải ngoan ngoan chịu trói gô kia, cũng chẳng biết đã biến đâu mất dạng.



Sở Tịch xoa cằm nghe thủ hạ run rẩy lẩy bẩy báo cáo xong xuôi, nhưng thật kì diệu là không hề nổi giận, mà là rơi vào trầm tư, xong nửa ngày mới thì thào hỏi: “…..Bọn họ….”


Lưu Triệt không buồn giải thích nhiều, hắn đẩy mạnh đám học sinh ra, chạy như bay ra ngoài. Đám người trước mặt lao nhao, hắn tả xung hữu đột kiên quyết mở đường máu thoát thân, bỏ lại tiếng mắng chửi phẫn nộ đằng sau mà chạy nhanh khỏi cửa hàng.



Gió đêm như nước, bỗng chốc khiến đầu óc hắn tỉnh táo. Chạy ra xong làm gì? Hắn đi đâu được nữa? Quay về nhà nghỉ?



Nếu hắn bị phát hiện, Kim Thạch kia chắc cũng bị tóm rồi!



Nhưng nếu không phải thì sao? Hắn phải về nói với Kim Thạch chỗ này đã không an toàn nữa, nếu không Kim Thạch nấn ná ở đó thêm một phút, nguy hiểm lại gia tăng thêm một phần…..



Không nghĩ nhiều nữa, Lưu Triệt nhanh chân chạy như điên trên phố, hắn thấy mình chưa bao giờ chạy nhanh đến vậy; Kim Thạch bị hắn cuốn vào việc này, hắn không thể trơ mắt đứng nhìn người anh em đầy nghĩa khí này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đúng không?



Nếu Kim Thạch lúc này xảy ra chuyện…..



Lưu Triệt lắc đầu quầy quậy. Không được nghĩ vậy, loại cảm giác cô đơn và bất lực sâu sắc kia, chỉ cần nghĩ tới một chút là đã khiến người ta không rét mà run.



Lưu Triệt không dám gọi xe, giả làm một điệp vụ mật, hắn quá rõ thủ đoạn đám người kia quen dùng khi điều tra tung tích. Hắn không nhớ nổi mình đã chạy bao lâu, cuối cùng suýt nữa nôn ra khi chạy đến trước cửa nhà nghỉ, xông thẳng lên lầu, đẩy cửa vào phòng.



“Kim Thạch!——”



Lưu Triệt sững sờ.



Trong phòng, Kim Thạch bị trói gô trên giường, trên đầu lom lom hai họng súng đen ngòm; gã mặc tây trang cùng thủ hạ chờ trong phòng, ánh mắt lóe sáng đợi hắn về.



Lưu Triệt cùng Kim Thạch bốn mắt nhìn nhau, Kim Thạch hối lỗi cười cười, mang theo một chút lấy lòng kiểu chân chó: “…. Bọn nó lần này dùng mỹ nhân kế….”



“……” Lưu Triệt hầm hầm bước vào phòng, đóng cửa, nhìn thẳng tên mặc tây trang, giọng nói pha chút hận rèn sắt không thành thép mà nghiến răng nghiến lợi.



“Mày rốt cuộc muốn làm gì?”



Tên mặc tây trang vỗ tay làm màu, hả lòng hả dạ, dương dương tự đắc.



“Thanh tra Lưu, lòng như lửa đốt chạy về đây, vì Steven King mà cam tâm tình nguyện chui đầu vào lưới, tôi rất lấy làm cảm động!”