Cực Hạn Thôi Miên
Chương 3 : Lâm Như Nguyệt!!!
Ngày đăng: 02:23 27/06/20
Sáng hôm sau!
Lâm Tiêu chậm rãi mở mắt ra. Mặc dù tối hôm qua vận động dữ dội nhưng Lâm Tiêu không hề mệt mỏi mà còn là tinh thần xung túc.
Lâm Tiêu nhìn sang bên cạnh thì thấy Hàn Lệ đang ngủ. Phía dưới của hắn và Hàn Lệ vẫn đang dính chặt nhau. Lâm Tiêu quay qua bên còn lại thì thấy Hàn Diệp đã không còn trên giường nữa. Hắn nhìn đồng hồ thì phát hiện lúc này chỉ mới 7 giờ mà thôi!
Bởi vì Hàn Diệp đang còn đi học nên 8 giờ là nàng phải đến trường.
Lạch cạch!
Cửa phòng mở ra và Hàn Diệp đang mặc một bộ áo ngủ đi vào. Trên tóc nàng có một mảnh bị ướt, có lẽ nàng vừa mới đi rửa mặt xong. Lâm Tiêu để ý đến lúc này Hàn Diệp đang đi đứng vô cùng khó khăn, trên mặt nàng đang biểu hiện vô cùng đau đớn.
Khi Hàn Diệp nhìn thấy Lâm Tiêu thì liền hiện lên một mặt sợ hãi. Bởi vì còn đang ở trong nhà nên Hàn Diệp đối với Lâm Tiêu là sợ hãi đến cực điểm!
“Mau lại đây!” Lâm Tiêu ra lệnh!
Hàn Diệp liền tiến lại gần, mặc dù Lâm Tiêu ra lệnh cho Hàn Diệp là sợ hãi hắn nhưng mà những mệnh lệnh khác của Lâm Tiêu thì Hàn Diệp vẫn nghe theo. Khi Hàn Diệp đến bên cạnh Lâm Tiêu thì Lâm Tiêu lần nữa ra lệnh:
“Cởi quần xuống!”
Hàn Diệp liền lập tức thực hiện, nàng nắm lấy lưng quần sau đó kéo xuống. Lâm Tiêu liền nhìn thấy âm đạo của Hàn Diệp lúc này đã là một mảnh sưng đỏ lên. Lâm Tiêu nhìn thấy thì liền xoa cằm. Hắn thử nghiệm ra một mệnh lệnh:
“Phía dưới ngươi đã bình thường trở lại và không còn đau đớn nữa.”
Lập tức một màn thần kì liền hiện ra trước mặt Lâm Tiêu. Chỉ thấy phía dưới của Hàn Diệp từ sưng đỏ đã bắt đầu nhạt bớt, không bao lâu phía dưới nàng liền trở lại bình thường.
“Bây giờ đi thay đồ sau đó chuẩn bị đi học đi.” Lâm Tiêu ra lệnh!
Hàn Diệp liền một mặc sợ hãi kéo quần lên sau đó tiến đến tủ quần áo và bắt đầu thay đồ. Lâm Tiêu cũng rút ra khỏi Hàn Diệp và ngồi dậy. Hắn mặc quần áo vào sau đó liền đi ra ngoài. Khi đi đến phòng bếp thì hắn nghe bên trong đang có tiếng động. Lâm Tiêu nhìn vào thì thấy lúc này Ngô Cầm đang nấu bửa sáng.
Cảm thấy có người đi đến thì Ngô Cầm liền quay lại. Khi nàng nhìn thấy Lâm Tiêu thì liền cười ngọt ngào nói:
“Lão công! Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!” Lâm Tiêu cũng cười đáp lại.
“Buổi sáng ta sắp làm xong rồi! Lão công ngươi hãy đi rửa mặt đi!” Ngô Cầm nói!
Lâm Tiêu nghe vậy thì gật đầu sau đó liền tiến về phía toilet. Hắn rửa mặt sơ qua sau đó liền đi ra phòng bếp! Lúc này Ngô Cầm cũng đã dọn thức ăn một bàn! Sáng hôm nay Ngô Cầm nấu là món cháo cá.
Lâm Tiêu nhìn thấy lúc này Hàn Diệp và Hàn Lệ cũng đang ngồi sẵn trên bàn. Hàn Lệ nhìn thấy Lâm Tiêu đi đến thì mỉm cười còn Hàn Diệp là một mặt sợ hãi sau đó cúi đầu.
Lâm Tiêu đi đến ghế chủ tọa sau đó liền ngồi xuống. Ngô Cầm sau khi rửa tay cũng đi đến ngồi xuống!
“Ăn sáng đi!” Lâm Tiêu lên tiếng!
3 người liền lập tức nghe lời sau đó bắt đầu ăn sáng. Hàn Lệ vừa múc một muỗng cháo đưa lên thì lập tức có cảm giác buồn nôn. Nàng liền hướng toilet chạy đến. Lâm Tiêu nhìn theo bóng lưng của Hàn Lệ thì biết do mệnh lệnh tối hôm qua của hắn nên lúc này Hàn Lệ đã có thai.
Một lúc sau Hàn Lệ đi ra. Trên khuôn mặt nàng là một mảnh khó chịu. Lâm Tiêu nhìn thấy thì liền ra lệnh:
“Hàn Lệ! Ngươi sẽ không còn cảm thấy ốm nghén nữa!”
Sau khi nghe Lâm Tiêu nói xong thì sắc mặt của Hàn Lệ đã trở nên tốt hơn! Nàng ngồi xuống ăn sáng thì không còn bị nôn mửa nữa. Trong lúc ăn sáng Lâm Tiêu cũng có hỏi chuyện và 3 người đều trả lời vô cùng thành thật.
Thông qua đó Lâm Tiêu cũng biết được một số chuyện đó là Hàn Lệ hiện nay đang làm cho một công ty lớn gọi là Phong Tuyết công ty. Phong Tuyết công ty là một công ty chuyên về thời trang, mĩ phẩm và trang sức.
Lâm Tiêu cũng biết công ty này, đây là một trong 10 công ty lớn nhất ở Tây Lan. Nơi này còn có một cái tên khác đó chính là nơi tu họp của mĩ nữ. Toàn bộ các nhân viên trong công ty ngoại trừ bảo về ra thì toàn bộ đều là nhân viên nữ. Lão bản của Phong Tuyết càng là một đại mĩ nữ.
Nàng gọi Phương Thanh Nguyệt, là con gái của siêu cấp đại gia tộc Phương gia ở thủ đô. Nghe Hàn Lệ nói 5 năm trước nàng cãi nhau với gia đình sau đó liền quyết định rời khỏi Phương gia một mình lập nghiệp ở Tây Lan.
Khi nghe Hàn Lệ nói đến đây thì Lâm Tiêu đã xác định được mục tiêu tiếp theo là gì rồi. Hắn tiếp tục ăn sáng. Nhưng khi nhìn đến bụng của Hàn Lệ thì Lâm Tiêu liền có một suy nghĩ kinh người. Hắn hô hấp liền trở nên gấp gáp. Lâm Tiêu cố ổn định lại tinh thần. Hắn hướng về Hàn Lệ ra một mệnh lệnh đặc biệt:
“Hàn Lệ! Ngươi ngày hôm nay chính là mang thai đến tháng thứ 9 rồi! Hơn nữa còn là con gái!”
Sau đó Lâm Tiêu liền bắt đầu chờ đợi. Không bao lâu sau đó Lâm Tiêu liền nhìn thấy một chuyện kinh người. Hắn liền nhìn thấy bụng của Hàn Lệ dần to lên, một lúc sau liền dừng lại. Lúc này bụng của Hàn Lệ đã hoàn toàn trông giống như một người mang thai 9 tháng vậy.
Lâm Tiêu liền nhịn không được mà cảm thấy thẻ thôi miên vô cùng đáng sợ. Bên cạnh Hàn Diệp và Ngô Cầm thấy bụng Hàn Lệ to lên cũng không hề phản ứng gì. Sau đó Lâm Tiêu lại tiếp tục ra lệnh:
“Hàn Lệ! Ngươi đã đến thời gian sinh con!”
Lâm Tiêu vừa dứt lời thì Hàn Lệ liền ôm bụng sau đó kêu lên:
“Mẹ, lão công! Ta đau bụng quá!”
Lâm Tiêu liền cho Ngô Cầm đi gọi xe cấp cứu. Sau một lúc thì Lâm Tiêu cùng với Ngô Cầm và Hàn Lệ liền đến bệnh viện. Hàn Diệp vì phải đi học nên không có đi theo.
Khi đến bệnh viện thì Hàn Lệ liền được đưa vào trong phòng sinh. Lâm Tiêu và Ngô Cầm liền đợi ở bên ngoài. Lúc này Lâm Tiêu đang tâm trạng vô cùng phức tạp. Mặc dù đứa bé này là do hắn mệnh lệnh mới được tạo ra. Nhưng dù sao đây cũng là máu mũ của hắn nên Lâm Tiêu vô cùng mong đợi đứa bé này.
“Aaa!”
Lâm Tiêu bên ngoài nghe được âm thanh Hàn Lệ la lên thì vô cùng lo lắng. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyện. Hắn liền tiến sát đến cửa phòng bệnh sau đó hét lên:
“Hàn Lệ! Nàng và con nhất định sẽ bình an! Con của chúng ta nhất định sẽ vô cùng an toàn chào đời!”
Âm thanh của Lâm Tiêu vừa dứt không bao lâu thì bên trong phòng bệnh liền phát lên một tiếng em bé khóc. Lâm Tiêu liền biết con gái của hắn đã chào đời.
Lạch cạch!
Cửa phòng bệnh liền mở ra. Một vị y tá mang theo một đứa bé được quấn khăn kỹ lưỡng đi ra ngoài.
“Ai là người nhà của bệnh nhân Hàn Lệ!” y tá hướng về phía trước gọi!
“Là ta! Ta là chồng của nàng.” Lâm Tiêu liền tiến lên nói!
“Chúc mừng ngài. Là một bé gái.” y tá liền cười nói! Sau đó nàng liền đưa đứa bé đến trước mặt Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu liền hồi hộp sau đó nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé. Mặc dù vừa mới chào đời nhưng đứa bé nàng không giống với những đứa bé khác. Chỉ thấy đứa bé này toàn thân da trắng như tuyết, khuôn mặt nàng trông vô cùng dễ thương. Lâm Tiêu có thể nhìn thấy được đôi mắt của đứa bé rất giống với hắn.
“Đây là con gái của ta!” Lâm Tiêu kích động nói!
“Thưa ngài! Vợ của ngài đã ổn định rồi. Ngài có muốn vào xem cô ấy hay không!” một bác sĩ nữ bước ra nói!
“Được!” Lâm Tiêu liền đông ý! Sau đó hắn liền bước vào trong. Hắn giao con gái lại cho Ngô Cầm ôm lấy!
Khi vào trong phòng đẻ thì Lâm Tiêu nhìn thấy Hàn Lệ đang nằm ở trên giường. Lâm Tiêu chậm rãi tiến đến sau đó vuốt lấy khuôn mặt của nàng. Hàn Lệ bị người vuốt lấy thì chậm rãi mở mắt ra! Khi nàng nhìn thấy Lâm Tiêu thì liền nở nụ cười!
“Lão công!”
“Lần này vất vả cho nàng rồi!” Lâm Tiêu cười ôn nhu nói!
Sau đó hắn liền tiến đến và hôn lấy đôi môi của Hàn Lệ! Sau một lúc thì 2 người tách ra. Hàn Lệ liền hướng về Lâm Tiêu nói:
“Lão công! Con của chúng ta đâu! Ta muốn gặp con của chúng ta!”
Lâm Tiêu nghe vậy thì liền gọi Ngô Cầm đi vào. Khi nhìn đến con gái thì Hàn Lệ liền nở một nụ cười ấm áp. Đây chính là con gái của nàng. Con gái của nàng và chồng nàng!
Một lúc sau thì có người đến gọi Lâm Tiêu và Ngô Cầm ra ngoài. Bởi vì lúc này Hàn Lệ cần được chuyển đến phòng nghỉ.
Tối hôm đó Ngô Cầm liền về trước để nấu bửa tối. Chỉ có Lâm Tiêu ở lại bồi tiếp Hàn Lệ.
“Lão công! Ngươi định đặt tên cho con chúng ta là gì!” Hàn Lệ vừa ăn táo vừa hỏi Lâm Tiêu!
Lâm Tiêu đang gọt táo nghe Hàn Lệ hỏi thì mới nhớ đến rằng hắn vẫn còn chưa đặt tên cho con gái của mình! Lâm Tiêu liền xoa cằm suy nghỉ! Một lúc sau hắn liền cười nói:
“Đặt tên con là Lâm Như Nguyệt đi! Nàng cảm thấy như thế nào?”
“Lâm Như Nguyệt sao!” Hàn Lệ đọc thầm cái tên. Sau đó nàng liền cười ngọt ngào nói!
“Được! Vậy sau này con của chúng ta sẽ gọi là Lâm Như Nguyệt!”
Lâm Tiêu nghe vậy thì cũng mỉm cười!
Lạch cạch!
Cửa phòng bệnh liền mở ra. Ngô Cầm và Hàn Diệp liền đi vào. Bởi vì bây giờ không ở nhà nên Hàn Diệp không sợ hãi Lâm Tiêu mà gọi hắn 2 tiếng ca ca!
Ngô Cầm trên tay là một hộp thức ăn. Cả nhà Lâm Tiêu liền ngồi quanh nhau ăn tối vô cùng vui vẻ. Vừa ăn Lâm Tiêu vừa liếc nhìn Lâm Như Nguyệt trên giường. Hắn lúc này đang có một kế hoạch. Chỉ cần kế hoạch này thành công thì cuộc đời của Lâm Tiêu sẽ vô cùng đặc sắc!
….....................................................................
Ps: xin nhắc nhở trước! Bây giờ main đã có con gái rồi và chuyện tương lai hắn động đến con gái của hắn là chuyện không thể tránh khỏi. Ta bây giờ xin thông báo trước cho mọi người để mọi người còn biết mà lựa chọn đọc tiếp hay không đọc tiếp
Lâm Tiêu chậm rãi mở mắt ra. Mặc dù tối hôm qua vận động dữ dội nhưng Lâm Tiêu không hề mệt mỏi mà còn là tinh thần xung túc.
Lâm Tiêu nhìn sang bên cạnh thì thấy Hàn Lệ đang ngủ. Phía dưới của hắn và Hàn Lệ vẫn đang dính chặt nhau. Lâm Tiêu quay qua bên còn lại thì thấy Hàn Diệp đã không còn trên giường nữa. Hắn nhìn đồng hồ thì phát hiện lúc này chỉ mới 7 giờ mà thôi!
Bởi vì Hàn Diệp đang còn đi học nên 8 giờ là nàng phải đến trường.
Lạch cạch!
Cửa phòng mở ra và Hàn Diệp đang mặc một bộ áo ngủ đi vào. Trên tóc nàng có một mảnh bị ướt, có lẽ nàng vừa mới đi rửa mặt xong. Lâm Tiêu để ý đến lúc này Hàn Diệp đang đi đứng vô cùng khó khăn, trên mặt nàng đang biểu hiện vô cùng đau đớn.
Khi Hàn Diệp nhìn thấy Lâm Tiêu thì liền hiện lên một mặt sợ hãi. Bởi vì còn đang ở trong nhà nên Hàn Diệp đối với Lâm Tiêu là sợ hãi đến cực điểm!
“Mau lại đây!” Lâm Tiêu ra lệnh!
Hàn Diệp liền tiến lại gần, mặc dù Lâm Tiêu ra lệnh cho Hàn Diệp là sợ hãi hắn nhưng mà những mệnh lệnh khác của Lâm Tiêu thì Hàn Diệp vẫn nghe theo. Khi Hàn Diệp đến bên cạnh Lâm Tiêu thì Lâm Tiêu lần nữa ra lệnh:
“Cởi quần xuống!”
Hàn Diệp liền lập tức thực hiện, nàng nắm lấy lưng quần sau đó kéo xuống. Lâm Tiêu liền nhìn thấy âm đạo của Hàn Diệp lúc này đã là một mảnh sưng đỏ lên. Lâm Tiêu nhìn thấy thì liền xoa cằm. Hắn thử nghiệm ra một mệnh lệnh:
“Phía dưới ngươi đã bình thường trở lại và không còn đau đớn nữa.”
Lập tức một màn thần kì liền hiện ra trước mặt Lâm Tiêu. Chỉ thấy phía dưới của Hàn Diệp từ sưng đỏ đã bắt đầu nhạt bớt, không bao lâu phía dưới nàng liền trở lại bình thường.
“Bây giờ đi thay đồ sau đó chuẩn bị đi học đi.” Lâm Tiêu ra lệnh!
Hàn Diệp liền một mặc sợ hãi kéo quần lên sau đó tiến đến tủ quần áo và bắt đầu thay đồ. Lâm Tiêu cũng rút ra khỏi Hàn Diệp và ngồi dậy. Hắn mặc quần áo vào sau đó liền đi ra ngoài. Khi đi đến phòng bếp thì hắn nghe bên trong đang có tiếng động. Lâm Tiêu nhìn vào thì thấy lúc này Ngô Cầm đang nấu bửa sáng.
Cảm thấy có người đi đến thì Ngô Cầm liền quay lại. Khi nàng nhìn thấy Lâm Tiêu thì liền cười ngọt ngào nói:
“Lão công! Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!” Lâm Tiêu cũng cười đáp lại.
“Buổi sáng ta sắp làm xong rồi! Lão công ngươi hãy đi rửa mặt đi!” Ngô Cầm nói!
Lâm Tiêu nghe vậy thì gật đầu sau đó liền tiến về phía toilet. Hắn rửa mặt sơ qua sau đó liền đi ra phòng bếp! Lúc này Ngô Cầm cũng đã dọn thức ăn một bàn! Sáng hôm nay Ngô Cầm nấu là món cháo cá.
Lâm Tiêu nhìn thấy lúc này Hàn Diệp và Hàn Lệ cũng đang ngồi sẵn trên bàn. Hàn Lệ nhìn thấy Lâm Tiêu đi đến thì mỉm cười còn Hàn Diệp là một mặt sợ hãi sau đó cúi đầu.
Lâm Tiêu đi đến ghế chủ tọa sau đó liền ngồi xuống. Ngô Cầm sau khi rửa tay cũng đi đến ngồi xuống!
“Ăn sáng đi!” Lâm Tiêu lên tiếng!
3 người liền lập tức nghe lời sau đó bắt đầu ăn sáng. Hàn Lệ vừa múc một muỗng cháo đưa lên thì lập tức có cảm giác buồn nôn. Nàng liền hướng toilet chạy đến. Lâm Tiêu nhìn theo bóng lưng của Hàn Lệ thì biết do mệnh lệnh tối hôm qua của hắn nên lúc này Hàn Lệ đã có thai.
Một lúc sau Hàn Lệ đi ra. Trên khuôn mặt nàng là một mảnh khó chịu. Lâm Tiêu nhìn thấy thì liền ra lệnh:
“Hàn Lệ! Ngươi sẽ không còn cảm thấy ốm nghén nữa!”
Sau khi nghe Lâm Tiêu nói xong thì sắc mặt của Hàn Lệ đã trở nên tốt hơn! Nàng ngồi xuống ăn sáng thì không còn bị nôn mửa nữa. Trong lúc ăn sáng Lâm Tiêu cũng có hỏi chuyện và 3 người đều trả lời vô cùng thành thật.
Thông qua đó Lâm Tiêu cũng biết được một số chuyện đó là Hàn Lệ hiện nay đang làm cho một công ty lớn gọi là Phong Tuyết công ty. Phong Tuyết công ty là một công ty chuyên về thời trang, mĩ phẩm và trang sức.
Lâm Tiêu cũng biết công ty này, đây là một trong 10 công ty lớn nhất ở Tây Lan. Nơi này còn có một cái tên khác đó chính là nơi tu họp của mĩ nữ. Toàn bộ các nhân viên trong công ty ngoại trừ bảo về ra thì toàn bộ đều là nhân viên nữ. Lão bản của Phong Tuyết càng là một đại mĩ nữ.
Nàng gọi Phương Thanh Nguyệt, là con gái của siêu cấp đại gia tộc Phương gia ở thủ đô. Nghe Hàn Lệ nói 5 năm trước nàng cãi nhau với gia đình sau đó liền quyết định rời khỏi Phương gia một mình lập nghiệp ở Tây Lan.
Khi nghe Hàn Lệ nói đến đây thì Lâm Tiêu đã xác định được mục tiêu tiếp theo là gì rồi. Hắn tiếp tục ăn sáng. Nhưng khi nhìn đến bụng của Hàn Lệ thì Lâm Tiêu liền có một suy nghĩ kinh người. Hắn hô hấp liền trở nên gấp gáp. Lâm Tiêu cố ổn định lại tinh thần. Hắn hướng về Hàn Lệ ra một mệnh lệnh đặc biệt:
“Hàn Lệ! Ngươi ngày hôm nay chính là mang thai đến tháng thứ 9 rồi! Hơn nữa còn là con gái!”
Sau đó Lâm Tiêu liền bắt đầu chờ đợi. Không bao lâu sau đó Lâm Tiêu liền nhìn thấy một chuyện kinh người. Hắn liền nhìn thấy bụng của Hàn Lệ dần to lên, một lúc sau liền dừng lại. Lúc này bụng của Hàn Lệ đã hoàn toàn trông giống như một người mang thai 9 tháng vậy.
Lâm Tiêu liền nhịn không được mà cảm thấy thẻ thôi miên vô cùng đáng sợ. Bên cạnh Hàn Diệp và Ngô Cầm thấy bụng Hàn Lệ to lên cũng không hề phản ứng gì. Sau đó Lâm Tiêu lại tiếp tục ra lệnh:
“Hàn Lệ! Ngươi đã đến thời gian sinh con!”
Lâm Tiêu vừa dứt lời thì Hàn Lệ liền ôm bụng sau đó kêu lên:
“Mẹ, lão công! Ta đau bụng quá!”
Lâm Tiêu liền cho Ngô Cầm đi gọi xe cấp cứu. Sau một lúc thì Lâm Tiêu cùng với Ngô Cầm và Hàn Lệ liền đến bệnh viện. Hàn Diệp vì phải đi học nên không có đi theo.
Khi đến bệnh viện thì Hàn Lệ liền được đưa vào trong phòng sinh. Lâm Tiêu và Ngô Cầm liền đợi ở bên ngoài. Lúc này Lâm Tiêu đang tâm trạng vô cùng phức tạp. Mặc dù đứa bé này là do hắn mệnh lệnh mới được tạo ra. Nhưng dù sao đây cũng là máu mũ của hắn nên Lâm Tiêu vô cùng mong đợi đứa bé này.
“Aaa!”
Lâm Tiêu bên ngoài nghe được âm thanh Hàn Lệ la lên thì vô cùng lo lắng. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyện. Hắn liền tiến sát đến cửa phòng bệnh sau đó hét lên:
“Hàn Lệ! Nàng và con nhất định sẽ bình an! Con của chúng ta nhất định sẽ vô cùng an toàn chào đời!”
Âm thanh của Lâm Tiêu vừa dứt không bao lâu thì bên trong phòng bệnh liền phát lên một tiếng em bé khóc. Lâm Tiêu liền biết con gái của hắn đã chào đời.
Lạch cạch!
Cửa phòng bệnh liền mở ra. Một vị y tá mang theo một đứa bé được quấn khăn kỹ lưỡng đi ra ngoài.
“Ai là người nhà của bệnh nhân Hàn Lệ!” y tá hướng về phía trước gọi!
“Là ta! Ta là chồng của nàng.” Lâm Tiêu liền tiến lên nói!
“Chúc mừng ngài. Là một bé gái.” y tá liền cười nói! Sau đó nàng liền đưa đứa bé đến trước mặt Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu liền hồi hộp sau đó nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé. Mặc dù vừa mới chào đời nhưng đứa bé nàng không giống với những đứa bé khác. Chỉ thấy đứa bé này toàn thân da trắng như tuyết, khuôn mặt nàng trông vô cùng dễ thương. Lâm Tiêu có thể nhìn thấy được đôi mắt của đứa bé rất giống với hắn.
“Đây là con gái của ta!” Lâm Tiêu kích động nói!
“Thưa ngài! Vợ của ngài đã ổn định rồi. Ngài có muốn vào xem cô ấy hay không!” một bác sĩ nữ bước ra nói!
“Được!” Lâm Tiêu liền đông ý! Sau đó hắn liền bước vào trong. Hắn giao con gái lại cho Ngô Cầm ôm lấy!
Khi vào trong phòng đẻ thì Lâm Tiêu nhìn thấy Hàn Lệ đang nằm ở trên giường. Lâm Tiêu chậm rãi tiến đến sau đó vuốt lấy khuôn mặt của nàng. Hàn Lệ bị người vuốt lấy thì chậm rãi mở mắt ra! Khi nàng nhìn thấy Lâm Tiêu thì liền nở nụ cười!
“Lão công!”
“Lần này vất vả cho nàng rồi!” Lâm Tiêu cười ôn nhu nói!
Sau đó hắn liền tiến đến và hôn lấy đôi môi của Hàn Lệ! Sau một lúc thì 2 người tách ra. Hàn Lệ liền hướng về Lâm Tiêu nói:
“Lão công! Con của chúng ta đâu! Ta muốn gặp con của chúng ta!”
Lâm Tiêu nghe vậy thì liền gọi Ngô Cầm đi vào. Khi nhìn đến con gái thì Hàn Lệ liền nở một nụ cười ấm áp. Đây chính là con gái của nàng. Con gái của nàng và chồng nàng!
Một lúc sau thì có người đến gọi Lâm Tiêu và Ngô Cầm ra ngoài. Bởi vì lúc này Hàn Lệ cần được chuyển đến phòng nghỉ.
Tối hôm đó Ngô Cầm liền về trước để nấu bửa tối. Chỉ có Lâm Tiêu ở lại bồi tiếp Hàn Lệ.
“Lão công! Ngươi định đặt tên cho con chúng ta là gì!” Hàn Lệ vừa ăn táo vừa hỏi Lâm Tiêu!
Lâm Tiêu đang gọt táo nghe Hàn Lệ hỏi thì mới nhớ đến rằng hắn vẫn còn chưa đặt tên cho con gái của mình! Lâm Tiêu liền xoa cằm suy nghỉ! Một lúc sau hắn liền cười nói:
“Đặt tên con là Lâm Như Nguyệt đi! Nàng cảm thấy như thế nào?”
“Lâm Như Nguyệt sao!” Hàn Lệ đọc thầm cái tên. Sau đó nàng liền cười ngọt ngào nói!
“Được! Vậy sau này con của chúng ta sẽ gọi là Lâm Như Nguyệt!”
Lâm Tiêu nghe vậy thì cũng mỉm cười!
Lạch cạch!
Cửa phòng bệnh liền mở ra. Ngô Cầm và Hàn Diệp liền đi vào. Bởi vì bây giờ không ở nhà nên Hàn Diệp không sợ hãi Lâm Tiêu mà gọi hắn 2 tiếng ca ca!
Ngô Cầm trên tay là một hộp thức ăn. Cả nhà Lâm Tiêu liền ngồi quanh nhau ăn tối vô cùng vui vẻ. Vừa ăn Lâm Tiêu vừa liếc nhìn Lâm Như Nguyệt trên giường. Hắn lúc này đang có một kế hoạch. Chỉ cần kế hoạch này thành công thì cuộc đời của Lâm Tiêu sẽ vô cùng đặc sắc!
….....................................................................
Ps: xin nhắc nhở trước! Bây giờ main đã có con gái rồi và chuyện tương lai hắn động đến con gái của hắn là chuyện không thể tránh khỏi. Ta bây giờ xin thông báo trước cho mọi người để mọi người còn biết mà lựa chọn đọc tiếp hay không đọc tiếp