Cực Hạn Thôi Miên

Chương 93 : Giao chiến (1)!!! ( Mừng giao thừa )

Ngày đăng: 02:25 27/06/20

Lúc này Lâm Tiêu đang nằm trên một bãi cỏ bên cạnh biệt thự. Bên cạnh hắn là Lâm Tịnh Kỳ đang cất tiếng hát, tiếng hát của Lâm Tịnh Kỳ ngoại trừ dùng để tấn công ra thì còn một công dụng khác nữa đó là thư giãn.
Hiện nay Lâm Tiêu tinh thần đang vô cùng thoải mái, hắn có thể cảm nhận được cường độ linh hồn của bản thân đang mạnh lên từng chút một thông qua tiếng hát của Lâm Tịnh Kỳ, trên đời này có lẽ chỉ có mỗi một mình Lâm Tiêu là có phúc phận này mà thôi.
Lâm Tịnh Kỳ đang hát bỗng nhiên dừng lại, lúc này Lâm Chỉ Nhược mặc một bộ quần áo của nhà khoa học đi ra, nàng liền hướng về Lâm Tiêu nói:
“Phụ thân! Đã đến giờ rồi!”
Lâm Tiêu nghe vậy thì liền mở mắt ra sau đó liền ngồi dậy, hắn và Lâm Tịnh Kỳ liền đi theo sau lưng Lâm Chỉ Nhược đi xuống phòng thí nghiệm dưới lòng đất.
“Quân số đã tập hợp đủ chưa?” Lâm Tiêu hỏi!
“Đã tập hợp đầy đủ thưa phụ thân! Các vị mẫu thân cũng đã được đưa đến nơi an toàn tuyệt đối!” Lâm Chỉ Nhược nói!
Lâm Tiêu nghe vậy thì gật đầu, thật ra hôm nay chính là ngày đại chiến diễn ra, nơi diễn ra trận chiến là một thành phố ở Hoa Quốc, người dân ở thành phố đều đã được di tản, khi họ nghe tin thành phố sẽ trở thành nơi chiến tranh của tu sĩ thì tất cả mọi người đều hoảng sợ dọn khỏi thành phố.
Sau một lúc Lâm Tiêu 3 người cũng đã đi đến phòng thí nghiệm của Lâm Chỉ Nhược, mặc dù là được xây dưới lòng đất nhưng quy mô của nó là vô cùng lớn. Lâm Chỉ Nhược dẫn Lâm Tiêu đi một lúc thì dừng lại, Lâm Tiêu liền ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Lúc này trước mặt hắn là một bộ chiến giáp, chiến giáp này là được Lâm Chỉ Nhược tạo ra riêng cho Lâm Tiêu dựa trên các cỗ máy Gundam. Chiến giáp toàn thân màu đỏ, phía sau là một đôi cánh rộng lớn, bên hông là một thanh katana, trên tay chiến giáp là một khẩu súng máy, trên vai chiến giáp là 2 ống súng dài.
“Thế nào phụ thân! Đủ khốc chứ!” Lâm Chỉ Nhược cười nói!
“Tốt! Tốt! Tốt!” Lâm Tiêu gật đầu nói 3 chữ tốt!
Sau đó hắn liền bay về phía chiến giáp, Lâm Tiêu đã dặn trước nên Lâm Chỉ Nhược đã chế tạo một bộ chiến giáp dành cho người hỗ trợ. Chiến giáp của Lâm Tịnh Kỳ có khả năng khuếch đại âm thanh.
Đợi sau khi chiến giáp đóng lại thì Lâm Chỉ Nhược liền đi đến bên cạnh chiến giáp sau đó bấm một cái nút, lập tức chiến giáp liền được nâng lên, khoảng đất trống bên cạnh biệt thự liền tách ra sau đó chiến giáp liền xuất hiện.
“Ta đi trước đây!” Lâm Tiêu thông qua bộ đàm nói với Lâm Chỉ Nhược!
Sau đó hắn liền cúi người xuống, đôi cánh của chiến giáp liền xòe ra, ống đẩy liền phát ra tia lửa sau đó Lâm Tiêu liền bay lên sau đó vụt đi với tốc độ cực nhanh. Lâm Tịnh Kỳ cũng lập tức đuổi theo.
Lâm Chỉ Nhược nhìn theo bóng lưng của người máy thì liền mỉm cười, nàng gở bỏ mắt kính và chiếc áo khoát trắng ra, 2 con thỏ máy trắng đen liền xuất hiện bên cạnh nàng, cả 2 liền hóa thành một bộ giáp với màu trắng đen sau đó bao bọc quanh thân thể Lâm Chỉ Nhược. Nàng liền bay lên và đuổi theo sau lưng Lâm Tiêu.
Với tốc độ cực nhanh của Lâm Tiêu thì chỉ sau một lúc đã đến thành phố nơi diễn ra chiến tranh, từ xa Lâm Tiêu đã thấy quân đội của 2 bên, một bên với số lượng ít hơn rất nhiều, bên còn lại động nghịt đầu người.
Lúc này bên phía quân đội của Lâm gia đã đứng sẵn Lâm Như Nguyệt, Lâm Thanh Thanh, Lâm Lệ Dĩnh, Lâm Lệ Mộc, Lâm Gia Hân, tất cả đều mặc trên người trang phục chiến đấu.
Lâm Tiêu liền hướng về phía trước nhóm người Lâm gia đáp xuống!
Phanh!!
Lâm Tiêu từ trên cao rơi xuống khiến cho mặt đất nứt ra, phần mũ giáp liền mở ra, đứng trước mặt hắn là một nhóm các lão giả, những người này chính là các cao thủ Độ Kiếp Kỳ của 12 đại tộc.
“Thế trận thật lớn a!” Lâm Tiêu xoa cằm nói!
Lúc này có một lão giả tiến lên, hắn nhìn thấy Lâm Tiêu thì liền lên tiếng nói:
“Ngươi có phải là gia chủ của Lâm gia hay không?”
“Đúng vậy! Chính là ta!” Lâm Tiêu trả lời!
“Đã vậy thì ta sẽ nói thẳng! Chúng ta cho các ngươi một cơ hội cuối! Chỉ cần các ngươi từ bỏ sau đó lập lời thế sau này sẽ dùng sinh mạnh của mình phục vụ liên minh! Chúng ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.” lão giả lên tiếng nói! Ngữ khí của hắn vô cùng nặng như kiểu cao cao tại thượng!
Lâm Tiêu nghe vậy thì liền nhếch mép cười, mũ giáp liền bọc lại đầu của hắn, Lâm Tiêu hơi cúi người xuống, 2 ống pháo trên lưng hắn liền gập xuống và chỉ về phía trước. Lão giả thấy hành động của Lâm Tiêu thì liền nhướng mày.
Các hạt năng lượng liền bắt đầu tụ tập lại trong 2 ống pháo. Ngay lúc này 2 ma pháp trận màu trắng liền xuất hiện trước 2 đầu ống pháo!
Đoàng!!
2 ống pháo liền bắn ra 2 đoàn năng lượng, 2 tia năng lượng liền xuyên qua 2 ma pháp trận và trở nên to lớn gấp 10 lần.
Lão giả kia thấy một màn này thì liền giật mình, hắn theo bản năng dùng linh khí tạo thành một lớp lá chắn chặn trước người.
Ầm!!!
2 tia năng lượng chiếu thẳng qua đám người và phát nổ ở tận rìa thành phố. Đợi khi 2 tia năng lượng biến mất thì liền xuất hiện 2 vệt dài trên mặt đất, toàn bộ người trên một đường thẳng đều bị thổi thành cát bụi, lúc tại trên đường chỉ còn lại một mình lão giả lúc đầu, nhưng mà lúc này trên người hắn đều đã bị cháy đen, 2 tay đều đã biến mất!
“Thành viên Lâm gia nghe lệnh! Giết cho ta!” Lâm Tiêu lớn tiếng nói!
Lập tức nhóm quân đội Lâm gia liền lao lên. Bên kia quân liên minh bị chiêu thức của Lâm Tiêu chấn trụ, khi họ thấy đám người Lâm gia lao lên thì cũng liền đè ép sợ hãi lại mà lao lên. Mặc dù quân số của phe liên minh cao hơn nhưng sĩ khí của quân Lâm gia lại cao hơn.