Cực Hạn

Chương 119 : Là anh?

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Khi tia nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua thủy tinh, xuyên qua rèm cửa sổ nhạt mày cuối cùng chiếu vào mặt Diệp Hiểu Hạ. Ấm, ngứa , như là một cái tay nhỏ bé không ngừng cầm lấy đầu mút dây thần kinh của cô, muốn làm cô tỉnh lại.



Tuy hơi không đồng ý, nhưng sức mạnh thần kỳ của đồng hồ sinh học vẫn khiến Diệp Hiểu Hạ chậm rãi tỉnh lại. Híp mắt nhìn rèm cửa sổ bị ánh mặt trời chiếu biến thành hơi trong suốt kia, trong lúc nhất thời vậy mà có chút hoảng hốt .



Thật ra cô nhịn không được nghĩ, ánh trăng đêm qua thật đẹp. Chẳng qua, ánh trăng như vậy, thời gian như vậy, địa điểm như vậy, tâm trạng như vậy, người như vậy vĩnh viễn vĩnh viễn cũng sẽ không có lần nữa.



Tuy trong lòng có một chút tiếc nuối, nhưng cuối cùng Diệp Hiểu Hạ vẫn bò lên. Bởi vì ngày hôm qua cô đồng ý với Tang Chẩm Lưu hôm nay sẽ đi đón Trầm Hoan xuất viện đưa anh về nhà. Đứng trong phòng bếp, Diệp Hiểu Hạ vừa rửa tay vừa nghĩ hôm nay làm món gì.



Tính ra thì đây là cô chuyến cơm cho bệnh nhân cuối cùng cô đưa cho Trầm Hoan, làm cái gì đây ? Suy nghĩ vài món thức ăn hình như cũng không tốt lắm, cuối cùng cô quyết định làm sủi cảo.



Nghĩ làm là được, cùng mặt, đoá hãm, cán da, những việc này đều không làm khó được Diệp Hiểu Hạ, khi cô còn ở cô nhi viện thì mỗi ngày ở trong phòng bếp chạy việc, tay chân rất nhanh nhẹn. Không mất bao nhiêu thời gian, sủi cảo nhân 3 món đã ra nồi .



Mình lung tung ăn vài cái, cô lấy sủi cảo đàng hoàng, mang cặp lồng cơm đi tới phòng khám của Tang Chẩm Lưu.



Trầm Hoan không ở phòng bệnh, nhưng phòng giải phẫu lại đóng cửa. Diệp Hiểu Hạ thấy hơi kỳ lạ, không biết có phải Trầm Hoan đã xuất viện không, nhưng nhìn đồ trong phòng bệnh còn chưa đọn dẹp, lại cảm thấy hẳn là không phải, cô tới sớm, trong phòng khám còn chưa có ai, Diệp Hiểu Hạ cũng tìm không thấy hỏi thăm đến cùng hai người này đi đâu .



Nhìn phòng giải phẫu đóng cửa, chỗ của Tang Chẩm Lưu cũng không khó đoán, nhưng Trầm Hoan thì không được biết rồi, Diệp Hiểu Hạ trái suy phải nghĩ một hồi rồi quyết định ngồi xuống đợi Tang Chẩm Lưu.



Đến sớm không bằng đến khéo, Diệp Hiểu Hạ vừa mới ngồi xuống không tới mười phút, Tang Chẩm Lưu mở cửa phòng cấp cứu đi ra, vừa đi, vừa tức giận bất bình ồn ào với người trong phòng mổ.



"Anh nói anh có phiền không? Tôi đã bảo anh tắm rửa chú ý tắm rửa chú ý, sao anh vẫn làm thấm nước? Ngày hôm qua để Hiểu Hạ tắm rửa một cái cho anh thì thật tốt, thế nào hôm nay lại phiền toái tôi!"



"Tôi không có mời anh làm." Giọng Trầm Hoan truyền ra từ trong phòng mổ, nghe qua rất là bình tĩnh.




Khi Như Mặc Thấm Trần mật cô muốn đưa danh sách cho cô, mới hồi phục tinh thần lại.



Giờ không phải lúc nghĩ chuyện này, giờ công hội còn hỏng bét, cô không thể đã nghĩ chuyện này. Diệp Hiểu Hạ không ngừng nhắc nhở mình như vậy.



Như Mặc Thấm Trần là một người động tác nhanh nhẹn hơn nữa rất biết tính sổ, bất chỉ qua một buổi tối, anh cũng đã bày ra chuyện này đến cùng tổn thất bao nhiêu, người nào tổn thất rõ ràng. Không nhiều nửa phần, không ít nửa phần.



Diệp Hiểu Hạ nhìn một bản danh sách viết chi chít, không khỏi sinh ra vài phần kính nể với Như Mặc Thấm Trần Tâm, cô không quá biết tính sổ. Nếu người này có thể trở thành tài chính của công hội thì tốt rồi, trong lòng cô nghĩ vậy, nhưng cũng không lập tức nói ra. Ngã một lần khôn một lần, chuyện Trúc Nhận Thiên Trần khiến cô có đại khái hiểu biết với viêc kiến thiết công hội.



Cô đã quyết định muốn chơi tiếp, hơn nữa phải nghiêm túc chơi, như vậy chuyện của công hội cô tuyệt đối không thể qua loa.



Để Túy Lí Thiêu Đăng kiểm tra một chút, Diệp Hiểu Hạ nói với Như Mặc Thấm Trần: "Quả thật là không sai, nhưng giờ tôi không có nhiều tiền như vậy, có thể thời gian một tuần cho tôi để kiếm một chút tiền không."



Tự nhiên Như Mặc Thấm Trần đồng ý, tổn thất của chuyện này không nhỏ, Diệp Hiểu Hạ đồng ý bồi thường cho mọi ngời, nhưng một số tiền lớn như vậy cô không có khả năng lập tức lấy ra, chuyện này bọn họ đều hiểu.



Thực ra, dù là người ở lại công hội, hay là đã rời khỏi, lần này Diệp Hiểu Hạ làm hai chuyện là mua lệnh truy nã và tuyệt không quỵt nợ chịu đền tiền cũng đã làm bọn họ sinh kính ý , tự nhiên không có khả năng lại đi ép bức.



Vì thế Như Mặc Thấm Trần đầy miệng đồng ý việc này, cáo biệt với Diệp Hiểu Hạ.



"Trên người tôi còn có hai mươi vạn kim tệ, cho bọn họ trước một ít, thừa lại tôi sẽ nghĩ biện pháp." Túy Lí Thiêu Đăng rút danh sách ra từ trong tay Diệp Hiểu Hạ, nhìn nhìn tổng ngạch lập tức lấy ra hai mươi vạn kim tệ giao dịch cho Diệp Hiểu Hạ.



Diệp Hiểu Hạ cũng không cự tuyệt, cô biết tính tình của Túy Lí Thiêu Đăng, nếu cự tuyệt anh như vậy, chỉ sợ anh sẽ tức giận mà tuyệt giao với cô.