Cực Hạn

Chương 13 : Com lê da thô

Ngày đăng: 02:09 19/04/20


Cẩn thận nhìn vũ khí

bên trong, Diệp Hiểu Hạ mới biết chức nghiệp khác nhau có vũ khí khác

nhau. Vũ khí dùng chung chỉ có mộc côn lúc mới sinh ra.



Cô là pháp sư, vũ khí thích hợp với cô chỉ có pháp trượng thô mộc, cũng may

pháp trượng thô mộc này cũng không quá đắt. Chỉ cần 60 đồng, tiền trên

người cô cũng đủ mua một cái, tiền còn dư có thể trả phí sửa chữa trang

bị.



Đợi đến khi thay căn pháp trượng thô mộc, lại sửa chữa

trang bị toàn thân, Diệp Hiểu Hạ chỉ còn lại không đến 10 đồng . Cô nhịn không được chậc chậc, quả nhiên đầu năm nay kiếm tiền khó hơn tiêu

tiền, nhìn xem, trong nháy mắt, cô lại nghèo rớt mồng tơi. (Yên Hoa: cô

vốn là nghèo rớt mồng tơi được không?)



Là một người đang nợ

một trăm sáu mươi mốt vạn tám ngàn đồng, hơn nữa tháng sau phải trả nợ,

bất kể là ai cũng không có khả năng tiêu tiền nhuần nhuyễn đi. Diệp Hiểu Hạ tự tin mình là người bình thường, tuy rằng đây là tiền trong trò

chơi, không phải nhân dân tệ, nhưng là cô có một loại luyến tiếc. Mà,

trang bị lại không thể không thay, vũ khí cũng không thể không đổi, tất

cả đều là chuyện tất nhiên. Tuy rằng chính là hao phí 60 đồng, nhưng là

bây giờ đối với cô mà nói, đúng là nhất bút không được dùng.



Đứa nhỏ luyến tiếc sẽ không thấy sói.



Chuyện tới nước này, Diệp Hiểu Hạ chỉ có thể nói như vậy để an ủi bản thân .



Ra khỏi thôn, đi qua khu luyện cấp 1 - 5, là đến khu luyện cấp 6 - 10.



Đây là một đồng cỏ, đồng cỏ lại có độ dốc nhỏ, trên đó cỏ xanh và dài, xen

kẽ là vài bông hoa dại không biết tên. Chúng nó cùng láng giềng cỏ xanh

chung sống, một trận gió thổi tới, chúng xiêu xiêu đổ đổ, quẹt vào chân

người, có chút hơi hơi ngứa.
Bạch Thiên Minh nói về việc xảy ra trong võng du. Tuy rằng Diệp Hiểu Hạ

không có hứng thú lại nghe không hiểu, nhưng là, cô vẫn an tĩnh lắng

nghe. Bởi vì đó là một việc vô cùng tốt đẹp, ở trong thế giới cô đơn, có một người bạn nguyện ý chia sẻ sở thích với ngươi.



Đương nhiên, nếu không có món nợ một trăm sáu mươi mốt vạn tám ngàn kia, nhất định sẽ càng tốt đẹp .



Vì Bạch Thiên Minh cố ý vô tình tuyên truyền và thấm đẫm, Diệp Hiểu Hạ

cũng đại khái biết trang bị màu lục này nhất định là tốt hơn trang bị

màu trắng mình đang mặc nhiều. Huống chi, vừa rồi Điền Gia Nhị Thiếu Gia cũng nói qua, tiệm may này có thể làm ra trang bị màu lục. Chính là cô

thật sự không nghĩ tới, áo choàng đầu tiên mình làm được lại là trang bị màu lục, điều này làm cô không thể không hưng phấn, không thể không vui mừng.



Lập tức thay áo choàng, Diệp Hiểu Hạ thậm chí ở trước

gương xoay vài cái, trên mặt cô tràn đầy tươi cười cũng đủ tiết lộ nội

tâm của cô nhảy nhót vui mừng.



Thấy cô thích như vậy, chủ

tiệm may cũng nhịn không được tươi cười, không có một người làm ăn buôn

bán nào thấy khách hàng vừa lòng như thế còn chau mày không vui. Cô ta

lại đem quần, giày, bao cổ tay đã làm xong giao cho Diệp Hiểu Hạ để cô

thử.



Cũng không biết là Diệp Hiểu Hạ vận khí tốt, vẫn là tỉ

lệ sản xuất ra trang bị màu lục không thấp, 3 kiện trang bị này, lại có

tới hai kiện là màu lục .



Quần da thô: phòng ngự: 5. Chức nghiệp: Pháp sư. Yêu cầu cấp bậc: 5.



Giày da thô: trang bị màu lục, phòng ngự: 3, nhanh nhẹn +1, ma pháp +1. Chức nghiệp: Pháp sư. Cấp bậc: 4.



Bao cổ tay da thô: trang bị màu lục, phòng ngự: 2, ma pháp +1. Chức nghiệp: Pháp sư. Cấp bậc: 4.