Cực Hạn

Chương 145 : Đáng giá không?

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Hôm nay khi ra khỏi nhà hẳn là nên xem hoàng lịch.



Diệp Hiểu Hạ nhìn thoáng qua Trầm Hoan sắc mặt u ám đứng bên mình, lại nghĩ

lại chuyện đã xảy ra hôm nay, càng cảm thấy hẳn là mình nên đi mua một

quyển hoàng lịch đặt trong nhà. Sau này ra ngoài làm việc, chuyện lớn

nhỏ gì tốt nhất cũng nên xem hoàng lịch trước tương đối tốt.



Trầm Hoan kéo Diệp Hiểu Hạ đi đến nhà ga, nhưng không nói chuyện, khiến cho

trong lòng Diệp Hiểu Hạ bất ổn. Thực ra cô rất muốn hỏi xem đến cùng

Trầm Hoan tìm mình tính sổ gì, chẳng lẽ mình đắc tội anh ở chỗ nào sao?

Nhưng lời nói kia ở trên đầu lưỡi ngàn hồi trăm chuyển, cuối cùng không

nói ra. Cô cảm thấy tốt nhất mình vẫn là đừng vội vàng mở miệng, thành

thành thật thật câm miệng, nếu Trầm Hoan thật sự có chuyện gì, nhất định sẽ tự nói ra.



Nghĩ tới chỗ này, Diệp Hiểu Hạ lại ngẩng đầu nhìn

mặt Trầm Hoan không có biểu cảm, trong lòng lo sợ bất an. Anh hẳn là sẽ

nói ra, hẳn là...



Im lặng vĩnh viễn lan tràn giữa hai người, như

áp lực cực lớn ép tới người ta không đứng nổi. Nếu không phải tay Trầm

Hoan ấm áp như trước, Diệp Hiểu Hạ đoán chừng mình sẽ phải nghênh đón

trời đông giá rét trước.



Cuối cùng lên xe, may mà nơi này là vùng ngoại thành, đoạn đường này người trên xe cũng không nhiều, hai người

ngồi ở hang ghế cuối cùng.



Một đường không nói, Diệp Hiểu Hạ đầu

hàng. Cô nhìn nhìn Trầm Hoan, cuối cùng lựa chọn một đề tài sẽ không làm Trầm Hoan tức giận: “Hôm nay miệng vết thương của anh còn đau không.”



“Không đau.” Trầm Hoan tiêu chuẩn có hỏi tất đáp, Diệp Hiểu Hạ hỏi vấn đề gì,

anh tuyệt đối sẽ không bởi vì trong lòng không thoải mái mà không trả

lời.



“Nga...” Diệp Hiểu Hạ thở ra một hơi rất nhỏ, còn chịu nói chuyện, xem ra không có vấn đề gì lớn.



Cô nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nhàm chán tìm nói: “Anh, anh ăn cơm chưa?”



“Anh không đói bụng.” Trầm Hoan vẫn nhìn phía trước, lẳng lặng trả lời.



“ Đã mấy giờ rồi? Sao anh còn không đói chứ...”




Trầm Hoan lại nhìn nhìn Diệp Hiểu Hạ, nhét điện thoại di động vào trong túi, lắc đầu: “Không nhận.” Nhưng di động kia vẫn vang lên, bất khuất không

buông tha, làm cho trong lòng người ta phiền muộn, mặt Trầm Hoan vốn hơi âm u, đã nhíu mày.



“Vẫn là nhận đi.” Trong lòng Diệp Hiểu Hạ như có cái gì đó nứt ra rồi, tê tê dưới gió lạnh.



Trầm Hoan liếc mắt nhìn cô thật sâu, cuối cùng lấy điện thoại, xoay người

sang một bên nghe. Giọng anh không lớn, dù Diệp Hiểu Hạ nỗ lực muốn

nghe, nhưng cũng chỉ nghe rõ ràng vài chữ. Cái gì “Đừng quấy rầy tôi”,

”Cái gì cự tuyệt”, cái gì “Một lần cuối cùng “ ...



Càng nghe đôi

câu vài lời như vậy, trong lòng lại càng bất yên. Cô thật muốn bắt lấy

Trầm Hoan hỏi rõ rang xem đến cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng, cô lại

phát hiện chân mình cũng không thể di chuyển, miệng cũng không nói ra

tiếng được, chỉ xem Trầm Hoan nói điện thoại một hồi như vậy, cuối cùng

cắt đứt, xoay người nhìn xem cô lộ ra một chút ý cười khó được.



Anh kéo tay cô, đi ở trên đường trở về. Hai người ai cũng không mở miệng

nói thêm một câu, đi tới dưới lầu Diệp Hiểu Hạ, cô mới nhẹ nhàng thở

dài: “Em lên nhé.”



“ Ừ.” Trầm Hoan buông tay cô ra, bỏ hai tay

vào trong túi. Anh đứng dưới đèn đường, nghịch quang, thấy không rõ biểu cảm trên mặt lắm.



“Kia... Vậy buổi tối anh nghỉ ngơi sớm một

chút.” Diệp Hiểu Hạ buông mắt, xoay người đi tới dưới lầu. Tay lại bị

kéo lại, cô kinh ngạc quay đầu, cả người lại rơi vào trong lòng Trầm

Hoan. Hai tay anh dùng sức, như muốn ép ra hết không khí trong lồng ngực Diệp Hiểu Hạ vậy.



Giọng nói trầm thấp kia sâu kín vang lên trên

đỉnh đầu Diệp Hiểu Hạ: “Hiểu Hạ, em cảm thấy em trở thành người phụ nữ

của anh, có đáng không?”



Trầm Hoan hơi khác thường, trong giọng

nói anh không có kiêu ngạo bễ nghễ thiên hạ ngày xưa, mà hơi suy yếu,

giống như tín đồ quỳ rạp xuống trước mặt thần tượng, hèn mọn cầu khẩn.

Khác thường như vậy làm tim Diệp Hiểu Hạ đột nhiên nhói lên, cô nghiêm

túc suy nghĩ vấn đề Trầm Hoan đưa ra, trong đầu vừa hồ đồ vừa rõ ràng.