Cực Hạn

Chương 153 : Ngươi lại như thế nào

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Tang Chẩm Lưu là người đàn ông lớn lên vô cùng anh tuấn, đi đến đâu cũng được phụ nữ ưu ái. Anh vừa mới rời khỏi, thì thấy ánh mắt ba người phụ nữ đối diện ức chế không được biến thành hình trái tim, liên tục hỏi về người này.



"Hiểu Hạ Hiểu Hạ, bạn quá không có nghĩa khí, cư nhiên tư tàng cực phẩm người đàn ông như vậy, dù tính là bạn trai bạn, bạn cũng phải giới thiệu cho bọn mình biết một chút chứ! Chẳng lẽ bạn sợ bọn cướp anh ta đi sao?" Tiêu Tiêu vẻ mặt háo sắc nói: "Oa, người này thực suất, mình luôn luôn cho rằng trừ bỏ số ít minh tinh, không có người có thể lớn lên đẹp trai như thế!"



Phỉ nhi và tiểu Đào cũng một bộ háo sắc phụ họa Tiêu Tiêu mà nói, trên mặt lộ ra hiệu quả và lợi ích mê huyễn, Diệp Hiểu Hạ nhìn mà mắt trợn trắng.



"Đây không phải bạn trai mình." Cô nghiêm túc nói rõ, bạn trai cô chỉ có một người... Chỉ là, chỉ là tạm thời người kia không ở bên cạnh cô.



"Vậy bạn nhanh giới thiệu cho mình và Phỉ nhi đi, dù sao tiểu Đào có vị hôn phu, không cần phải xen vào bạn ấy!" Tiêu Tiêu lập tức qua cầu rút ván bỏ rơi tiểu Đào, tựa hồ hoàn toàn quên hôm nay tới nơi này làm gì.



"Bạn trực tiếp giới thiệu cho mình đi, Tiêu Tiêu vốn nhiều bạn trai, bạn xem hiện tại mình cả mối tình đầu cũng không có, Hiểu Hạ mặc kệ Tiêu Tiêu đi." Phỉ nhi đi theo ồn ào cười to.



Tiểu Đào cũng hàm chứa cười: "Vẫn là để lại cho mình đi, vạn nhất mình kết hôn không thành, có thể an ủi vết thương thất tình của mình một chút, các bạn đừng đoạt với mình."



Ba người vừa cười vừa nháo, không khí nặng nề vừa rồi, như Tang Chẩm Lưu đến phù dung sớm nở tối tàn mà biến mất. Diệp Hiểu Hạ nhìn các cô điên cuồng, cười đến ngã trái ngã phải.



Không lâu sau dưới nghiêm hình bức cung của ba người, cô khai tên tuổi nghề nghiệp Tang Chẩm Lưu ra.



Tiêu Tiêu nói, phụ nữ tồn tại vì thưởng thức mĩ nam. Những lời này thật sự làm mọi người tán thành trước nay chưa có, vì chúc mừng tán thành như vậy, vài người ăn cơm xong, vậy mà lại vọt tới KTV lớn nhất thành phố rống ca. Đương nhiên ra tiền là vị hôn phukhông biết chết ở chỗ nào của tiểu Đào—— thẻ tín dụng.



Vốn uống không ít rượu đế, mấy người lại bắt đầu rống ca, rống một đám miệng khô lưỡi khô, một cốc một cốc đổ bia vào bụng. Uống nhiều bia, khó tránh khỏi muốn đi đi toilet, vài người là thay nhau chạy toilet.




Trước khi đi đến trước mặt Trầm Hoan, Diệp Hiểu Hạ luôn luôn nghĩ, nếu cô gặp lại Trầm Hoan, cô nên nói cái gì với anh. Thực ra cô nghĩ rất nhiều rất nhiều cảnh tượng, nghĩ tới rất nhiều rất nhiều đáp án, nhưng thật là kỳ lạ, hiện tại, khi cô gặp Trầm Hoan, nhưng đáp án này vậy mà đã quên hết.



Lúc cô đi đến trước mặt Trầm Hoan, thậm chí cô không thể khống chế động tác của mình, giương tay tát anh một cái. KTV tiếng động lớn như tĩnh lặng lại trong một khắc này, tất cả mọi người không phản ứng lại là chuyện gì xảy ra, chỉ có Trầm Hoan vẫn yên tĩnh đứng đó, cả sắc mặt cũng không thay đổi.



Vài giây sau, tất cả thủ hạ vây quanh lại, muốn thu thập Diệp Hiểu Hạ, người đàn ông trung niên im lặng vẫy vẫy tay, cho bọn họ đi qua một bên, mình thì nheo mắt lại có hứng thú nhìn hai người trước mặt.



Tiêu Tiêu, tiểu Đào, Phỉ nhi, cơ hồ bị dọa choáng váng, nửa ngày mới phản ứng lại, lập tức vọt tới trước mặt vài người, vừa kéo Diệp Hiểu Hạ, vừa cúi đầu xin lỗi: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, cô ấy uống nhiều quá, thực xin lỗi a, thật sự xin lỗi!"



Diệp Hiểu Hạ bị mấy người kéo về phòng, nhưng là con ngươi hắc bạch phân minh vẫn lẳng lặng dừng trên mặt Trầm Hoan, ánh mắt lạnh lùng. Bỗng nhiên cô mở miệng, lẳng lặng nói: "Nếu tôi nói không đồng ý, anh lại như thế nào?"



"Hiểu Hạ, bạn nói ít vài câu, nhanh chút, bên trong còn có mâm trái cây, nhanh ăn hoa quả, tỉnh tỉnh rượu!" Tiêu Tiêu bị mười mấy người đàn ông này làm sợ tới mức lui về sau phát run, cô khi nào thì gặp qua chuyện như vậy? Nhìn nhìn lại phục vụ trên hành lang, một đám sắc mặt cũng không tốt, cô lại càng phát không tiền đồ. Phỉ nhi và tiểu Đào cũng không tốt hơn là bao, một bên nhìn người đàn ông trung niên và Trầm Hoan cười làm lành, một bên muốn khiêng Diệp Hiểu Hạ lên về phòng.



Trầm Hoan nhìn Diệp Hiểu Hạ bị người dây dưa kéo muốn dẫn đi, bàn tay anh gắt gao nắm thành nắm tay, thẳng đến gân xanh lộ ra.



Bên tai anh chỉ có mấy chữ kia, nếu tôi không đồng ý, nếu tôi không đồng ý, nếu tôi không đồng ý...



Một loại đau đớn không thể ức chế trào ra trong thân thể anh, đó là một loại đau đớn như muốn xé nát cả người anh.



__