Cực Hạn

Chương 157 : Chết không có chỗ chôn

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Thư Tiểu Mãn ngồi trong căn phòng khách xa hoa mà hơi nơm nớp lo sợ. Cô lặng lẽ đánh giá trang hoàng xa hoa nơi này, trong lòng nhịn không được phát run, chỗ này hẳn là không phải mấy ngàn khối có thể mua được... Được rồi, xin tha thứ Thư Tiểu Mãn chưa từng trải việc đời, trong nhận thức của cô, mấy ngàn khối mua món gì đó đã là cực hạn trong cực hạn, cô thật sự tưởng tượng không ra, trên cái thế giới này còn có đồ đắt hơn mấy ngàn khối mới mua được.



"Tiểu thư, cô muốn uống trà hay là cà phê?" Một cô gái ý cười trong suốt đứng trước mặt cô cong hông hỏi.



"Nước, nước, là tốt rồi..." Thư Tiểu Mãn cũng không muốn biểu hiện khẩn trương như vậy, nhưng cô nhịn không được mà khẩn trương. Cô cũng không phải cố ý, nhưng, nơi này phảng phất là một thế giới hoàn toàn khác biệt thế giới của cô.



"Tốt, xin ngài chờ." Cô gái nho nhã lễ độ gật đầu với cô, sau đó rời khỏi. Chỉ để lại Thư Tiểu Mãn ngẩn người, cô thật sự không ngờ cô gái vừa rồi vẫn còn trừng mắt nhìn mình và viện trưởng Vương này, cư nhiên ở chỉ chớp mắt cười đến như nhìn thấy tổ tông vậy. Cô quay đầu cửa lớn vô cùng nhìn tinh mỹ xa hoa của phòng khách kia, vừa nãy viện trưởng Vương đi vào cánh cửa kia, không biết lúc nào mới ra.



Cô mới nghĩ như vậy, cánh cửa kia lập tức mở, viện trưởng Vương đi ra, lập tức đi đến ngồi xuống trên sofa bên cạnh Thư Tiểu Mãn. Một bên lập tức có người đi lên tha thiết hỏi bà uống gì. Ánh mắt Viện trưởng Vương cũng không nâng: " Nước. Còn có, đừng gọi tôi Tần phu nhân, xin gọi tôi là cô Vương."



Tươi cười trên mặt cô gái phụ trách tiếp đãi hơi cứng lại, cô ta cung kính hành lễ, sau đó rời khỏi.



Hai cô gái kia đều đi mất, Thư Tiểu Mãn nhìn viện trưởng Vương, nội tâm thuyết phục, chỉ một chữ nước, viện trưởng nói có khí thế hơn cô nhiều.



Cửa lại mở, từ ngoài cửa một người đàn ông trung niên cấp tốc đi vào, xem ra ông ta là cấp tốc chạy tới, hơi hơi thở dốc, tóc cẩn thận tỉ mỉ vuốt lên có mấy sợi cư nhiên đáp đến bên cạnh trán. Người này Thư Tiểu Mãn biết, là lần trước khi Diệp Hiểu Hạ bị bắt cóc, viện trưởng Vương mang cô đi tìm, nghe nói người đàn ông này là chồng trước của viện trưởng Vương... Ân, có lẽ là lão công.



"Lão bà, em đến rồi sao không nói một tiếng với anh trước? Anh đi đón em, em xem tự em ngồi xe đi lại..." Tần Mục Ca thấy viện trưởng Vương thì mặt mày lập tức hớn hở, vô cùng thân thiết như vợ chồng tân hôn một ngày không thấy như cách ba thu. Khiến cho Thư Tiểu Mãn và mấy thân tín đi theo Tần Mục Ca cũng hơi không thể tin được.




Diệp Hiểu Hạ ngồi trên lạc đà, mang kính râm, mặt và cổ dùng khăn quàng cổ lớn quấn chặt như nêm cối, ngay cả mũi cũng bị khẩu trang bao kín. Trời cao rộng rãi, đầy mắt là cát vàng, thường thường có chim xẹt qua bầu trời, thê lương làm cho trái tim người ta run run.



"Có truyền thuyết nói, nếu có thể cùng người trong lòng đi qua sa mạc này, như vậy dù cả đời gặp chuyện gì cũng sẽ giải quyết dễ dàng." Cô gái hướng dẫn du lịch ăn mặc không khác Diệp Hiểu Hạ, cô ấy ngồi trên lạc đà dẫn đầu, giọng của cô xuyên qua tai nghe vô tuyến truyền đến lỗ tai từng du khách. Diệp Hiểu Hạ nhìn lại, nơi này kỳ thực không coi là giữa sa mạc, chỉ là khu bên cạnh sa mạc, nhưng, đã có cát vàng mênh mag, cảm giác nhợt nhạt bi tráng.



Có người hỏi hướng dẫn viên du lịch: "Thật sự xuyên qua sa mạc này thì có thể cùng người yêu đi đến già sao?"



Hướng dẫn viên du lịch cười: " Cảm giác đi qua sa mạc không phải rất giống đi qua hôn nhân sao? Anh không biết lúc nào thì nơi này sẽ có gió, cũng không biết sau cồn cát kia có phải ảo ảnh không, càng không biết khi nào thì trước mặt sẽ xuất hiện ốc đảo, nhưng, bên cạnh anh vẫn có một người. Anh có thể làm là cùng người kia nâng đỡ nhau đi qua sa mạc này, lúc đó, anh mới có thể phát hiện thế gian này tốt đẹp bao nhiêu."



Lại có người hỏi, nửa đường đi rời ra thì làm sao bây giờ?



Hướng dẫn viên du lịch trả lời làm mọi không thể cười nổi, cô nói: "Thì phải là chết không có chỗ chôn."



Diệp Hiểu Hạ cau mày, cái mũi lên men. Trầm Hoan Trầm Hoan, đến cùng là anh buông tay trước, vẫn là em buông tay trước? Trầm Hoan Trầm Hoan, chúng ta có phải là chết không có chỗ chôn không?



__