Cực Hạn

Chương 164 : Ở chung?

Ngày đăng: 02:11 19/04/20


Thật vất vả mang cái đầu không hiểu ra sao chen ra từ trong đám người, Diệp Hiểu Hạ còn chưa kịp sửa sang lại suy nghĩ, đã bị mật ngữ của Tam Chích Viên Vũ Khúc hỏi càng làm đầu óc choáng váng.



"Chị Hiểu Hạ, đến cùng chị và Trầm Hoan lại nhấc lên sóng to gió lớn gì vậy? Sao trên thế giới nói hai người có gian tình ở cửa kho hàng đế đô? Hai người quá không phúc hậu, vì sao luôn xảy ra Bát Quái trong lúc em không có vây xem vậy?"



Sự thật chứng minh nếu một người là người nói nhiều trong hiện thực, như vậy trong trò chơi tuyệt đối sẽ không đổi thành im lặng là vàng, miệng Thư Tiểu Mãn cống hiến rất nhiều nước miếng ở trong trò chơi. Nhưng nước miếng như vậy thật sự làm Diệp Hiểu Hạ chống đỡ không được, côđang suy nghĩ tìm cách gì đó, bò ra từ trong bom ngôn ngữ như vậy, thì nghe thấy trong máy trò chơi thông báo có người đang ấn chuông cửa, côvội vàng đuổi Thư Tiểu Mãn vẫn còn lải nhải, logout, đi mở cửa.



Chỗ cô sống rất kín đáo, trừ Tang Chẩm Lưu, Thư Tiểu Mãn và Bạch Thiên Minh đã từng tới, cô thật sự không nhớ nổi còn có ai biết. Như vậy giờ là ai tới? Thư Tiểu Mãn vẫn còn trong trò chơi, không có khả năng đi lại, Bạch Thiên Minh đoán chừng cũng không thể đến, chẳng lẽ là Tang Chẩm Lưu? Không thể nào, lúc này người kia đang vội vàng trong phòng khám. Như vậy sẽ là ai?



Diệp Hiểu Hạ vừa đi vừa đoán là ai. Khi nhìn xuyên qua mắt mèo, Diệp Hiểu Hạ nhất thời sững sờ ở nơi đó, làm sao có thể là anh?



Côvội vã mở cửa phòng ra, chỉ thấy Trầm Hoan đứng ngoài cửa, bên chân anh đặt một cái thùng không lớn. Anh nhìn Diệp Hiểu Hạ lộ ra một tia như là ý cười.



"Trầm Hoan! Sao lại là anh! Không phải vừa rồi anh nói anh logout có việc sao?" Diệp Hiểu Hạ vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc đến cơ bản quên phải cho Trầm Hoan vào phòng, cứ đứng ở cửa mắt to trừng đôi mắt nhỏ với anh như vậy.



Trầm Hoan gật gật đầu, một chút cũng không có ý tứ phủ nhận: "Quả thật anh có việc mới logout."



"Vậy sao anh lại đến chỗ em?" Diệp Hiểu Hạ cảm thấy đầu óc của mình có hơi không đủ dùng, một chút cũng không xoay chuyển kịp.



Trầm Hoan vẫn mang ý cười nhợt nhạt: "Chuyện anh muốn làm cần tìm em."



"Tìm em có việc? Có chuyện gì?" Diệp Hiểu Hạ càng thấy kỳ lạ, cứ nhìn Trầm Hoan như vậy, mắt trợn trừng. Lúc này vừa đúng có một người từ bên cạnh muốn lên lầu, trong tay anh ta mang theo rau xanh, lúc đi ngang qua Trầm Hoan rõ ràng không quá tiện, dù Trầm Hoan đã nhường anh ta, nhưng là hai người đàn ông đều cầm đồ, làm cái hành lang vốn không rộng này càng có vẻ hẹp hơn.



"Có thể cho anh vào trước không?" Sau khi xin lỗi người muốn lên lầu kia, Trầm Hoan mới quay đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ hơi hơi thở dài.




"Là cùng hợp, không phải sống chung!" Diệp Hiểu Hạ lập tức sửa chữa cách nói của cô.



Nhưng lực chú ý của Thư Tiểu Mãn hiển nhiên đã không ở trên vấn đề Diệp Hiểu Hạ sửa chữa, đôi mắt cô lóe ra ánh sáng Bát Quái, tiến đến bên cạnh Diệp Hiểu Hạ, hạ giọng: "Chị Hiểu Hạ, chị như vậy cái kia..."



Côcho rằng giọng mình thật nhỏ, nhưng, lại làm tất cả mọi người đang ngồi nghe thấy. Trầm Hoan híp mắt nhìn Thư Tiểu Mãn, nhìn không ra cảm xúc, Tang Chẩm Lưu cười ha ha, mà Diệp Hiểu Hạ một ngụm cơm kém chút phun ra, mặt đỏ lên cả giận nói: "Em nói cái gì chưa! Con nít con nôi biết cái gì!"



"Ai nói em không hiểu." Thư Tiểu Mãn thấy giọng mình quá lớn cũng hơi ngượng ngùng bắt đầu ăn cơm, nhưng vẫn nói: "Nếu như bị viện trưởng biết, đoán chừng chị rớt tầng da."



Diệp Hiểu Hạ nhịn không được rùng mình, Trầm Hoan cũng hơi hơi ngẩn người.



Nhưng thấy Thư Tiểu Mãn lại hắc hắc cười gian: "Dứt khoát làm ra một đứa trẻ đi, nhất định viện trưởng sẽ đồng ý."



Tang Chẩm Lưu lập tức hưởng ứng: "Không sai không sai, phương pháp của tiểu Mãn thật không tệ."



Thư Tiểu Mãn thấy có người đáp lại lời nói của mình, càng đắc ý, tiếp tục nói không ngừng, khiến cho mặt Diệp Hiểu Hạ càng đỏ, cả nói chuyện cũng hơi lắp bắp. Nhưng Thư Tiểu Mãn lại cùng Tang Chẩm Lưu người kẻ xướng người hoạ nói càng vui vẻ.



Bỗng nhiên Trầm Hoan ngẩng đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ mỉm cười: "Đừng nghe bọn họ nói bậy, ăn cơm."



Cũng chỉ là một câu nói như vậy, trái tim Diệp Hiểu Hạ trong giây lát đã hạ xuống.



__