Cực Hạn
Chương 167 : Lại dũng cảm một chút
Ngày đăng: 02:11 19/04/20
Tần Mục Ca sửng sốt thật lâu, cuối cùng cười ha hả, cách ông cười rộ lên sang sảng như thế, sau đó ông lại nheo mắt nhìn Diệp Hiểu Hạ: "Con cư nhiên dám đánh ông..."
"Con đánh ông thì thế nào? Đừng tưởng rằng tuổi mình lớn một chút, địa vị cao một chút thì không biết trời cao đất rộng nên cái gì cũng dám làm! Diệp Hiểu Hạ này không sợ ông, cùng lắm thì là một cái mạng, có bản lĩnh ông lấy đi." Diệp Hiểu Hạ hừ một tiếng đánh gãy lời của Tần Mục Ca.
"Con đang bảo vệ Trầm Hoan?" Tần Mục Ca lộ ra một tia cổ tươi cười quái, trào phúng đến cực điểm.
"Chẳng lẽ con nhất định phải là người được bảo vệ sao? Chẳng lẽ con không thể bảo hộ anh ấy sao?" Diệp Hiểu Hạ cũng nheo mắt, hiện tại thoạt nhìn cô sắc bén như vậy, làm cho người ta nhịn không nghĩ, đến cùng có chuyện gì đã chôn xuống bén nhọn như vậy trên người cô."Cái gì là lẫn nhau. Ông là sư phụ của anh ấy, là trưởng bối, con tôn kính ông, nhưng không có nghĩa là ông có thể khi dễ người."
Tần Mục Ca ngậm miệng, chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Hiểu Hạ, qua thật lâu, ông chuyển ánh mắt về phía Trầm Hoan đứng yên một bên, ông thở dài một hơi: "Trách không được con lại phấn đấu quên mình, cô bé này quả nhiên xứng đáng."
Vương viện trưởng luôn luôn ngẩn người nhìn một chuyện. Cái tát vừa rồi của Diệp Hiểu Hạ đúng là quá mức đột nhiên, làm bà hồi lâu cũng không hồi thần được. Thậm chí bà cảm thấy hơi hoảng hốt, nếu bà là Diệp Hiểu Hạ, một cái tát kia bà có thể đánh xuống sao?
Đáp án là không thể. Nếu đứng đối diện là nhân vật như Tần Mục Ca, đứng trên vị trí Diệp Hiểu Hạ, một cái tát này dù thế nào bà cũng đánh không xuống. Vì sao lại đánh không xuống? Vương viện trưởng nghĩ thật lâu, cuối cùng bà không thể không thừa nhận, so với Diệp Hiểu Hạ, bà đúng là kẻ nhát gan.
Trầm Hoan nói không sai, bà là người yếu đuối, không chịu gánh trách nhiệm. Bà nhìn về phía Tần Mục Ca, phát hiện khóe mắt ông đã có dấu vết nông nông sâu sâu, tóc của ông cũng đã hoa râm, anh không còn tuổi trẻ, giống như bà vậy.
Đột nhiên, cảm giác thất bại trước nay chưa từng có tràn vào đầu bà. Bà yêu Tần Mục Ca, nhiều năm như vậy đến, cho tới bây giờ chưa từng quên. Nhưng, trong những oán hận mài mòn, loại yêu này vậy mà trở nên xa lạ như thế, vậy mà làm bà trở nên bướng bỉnh mà nhát gan như thế.
Bà nhịn không được hâm mộ Diệp Hiểu Hạ, cô còn trẻ tuổi như thế, cô còn dũng cảm như thế, cô còn có được chấp nhất mà cho tới bây giờ bà chưa từng có. Có lẽ, cô lựa chọn là đúng.
Nghĩ đến đây, Vương Nhược Thư hơi suy sút, bà xoay người đi về phòng mình. Đi vài bước, bà xoay người lại, nhìn Tần Mục Ca nhẹ nhàng thở dài: "Mục Ca, em muốn đi Bình Sơn."
Hiển nhiên Tần Mục Ca sững sờ tại chỗ, ông ngây ngốc nhìn Vương Nhược Thư, như là thời gian đọng lại trên người ông. Qua thật lâu, ánh mắt của ông bỗng nhiên nóng lên, ánh sáng cực nóng kia tốt đẹp làm cho người ta không thể nhìn gần. Ông nhợt nhạt cười: "Anh đi lấy xe, em chờ anh."
Bỗng nhiên Tố nhe răng, " Bạn trả bao nhiêu tiền?"
"Tố! Bạn có thế lực như vậy, sao giờ nói cái gì cũng nói đến tiền, thế này rất không thân thiết!" Vân Ẩn kêu to như bị cắt thịt.
Tố cũng không nói chuyện nữa, kéo Diệp Hiểu Hạ bước đi. Diệp Hiểu Hạ nhịn không được hỏi: "Sao lại không giúp anh ấy? Chúng ta có thể đi xem công thành chiến, xem như tích lũy kinh nghiệm."
"Anh muốn để dành tiền cưới vợ." Tố lại phảng phất không nghe thấy cách nói của Diệp Hiểu Hạ, chỉ bĩu môi, bướng bỉnh giải thích.
Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu, rầu rĩ cười ra tiếng. Trầm Hoan đại khái cũng hơi ngượng ngùng, vậy mà cái gì cũng nói ra, chỉ là, gắt gao nắm tay Diệp Hiểu Hạ, có lực mà ấm áp.
Giữa cầu người và được người cầu, cuối cùng cúi đầu nhất định là kẻ đi cầu người, cho nên cuối cùng Vân Ẩn vừa túm vừa cản Trầm Hoan lại, dùng một số tiền lớn đặt đạn pháo của Trầm Hoan trước, vừa dự định vừa thở dài: " Lúc vợ bạn bán xe công thành cho mình đã xảo trá một số tiền lớn, sao bạn có thể nhẫn tâm hiện tại lại xảo trá mình nữa? Chẳng lẽ bạn cho rằng tiền của mình là từ trên trời rơi xuống sao?"
Trầm Hoan lại bất động thanh sắc: "Tiền của bạn không phải rơi từ trên trời xuống, chẳng lẽ đạn pháo của mình là rơi từ trên trời xuống sao?"
Vất vả vài ngày, cuối cùng cũng giao đạn pháo và dược phẩm Vân Ẩn muốn cho anh, tự nhiên Vân Ẩn lại than thở tiền mình tiêu oan uổng một trận, nhưng chuyện này không có quan hệ bao lớn với hai người. Vốn đồng ý với Vân Ẩn sẽ đi giúp anh công thành, nhưng bởi vì Diệp Hiểu Hạ cũng phải tấn công thành Cửu Ti đành buông việc này xuống.
Nếu nói lần tấn công thành Cửu Ti trước là một mình chiến đấu hăng hái, lúc này đây thì có vẻ chuẩn bị đầy đủ, có Diệp Hiểu Hạ, Tố còn có toàn bộ người chơi Cửu Trọng Thiên mang theo xe công thành từ ngoài thành Cửu Ti thế như chẻ tre tấn công vào. Cả trận chiến chỉ dùng hơn hai giờ, bên ngoài Cửu Ti thành đã trở thành vật trong bàn tay Cửu Trọng Thiên.
Chẳng qua như vậy cũng không coi là dẹp xong thành Cửu Ti, chiến đấu chân chính là bắt đầu từ lúc này.
__