Cực Hạn
Chương 2 : Diệp tiểu thư, nhà cô trang hoàng thật —— đơn giản
Ngày đăng: 02:09 19/04/20
Cô mới không cần trả tiền, cô mới không cần quản việc của Bạch Thiên Minh.
Diệp Hiểu Hạ đem vài bộ quần áo nhét vào trong balo, tùy tiện sửa sang lại đầu tóc một chút, liền đi ra ngoài.
Cô và Bạch Thiên Minh chẳng qua là bằng hữu trong cô nhi viện cùng nhau
lớn lên, hiện tại lại trùng hợp thuê một căn nhà mà thôi, vì sao bắt cô
liên quan đến nợ nần của hắn. Vì sao bắt cô liên quan đến món nợ một
trăm sáu mươi vạn trời đánh kia.
Không có chứng minh thư thì
sao? Cô có thể làm lại. Không có bằng tốt nghiệp thì sao? Cô có thể về
trường học xin lại. Chỉ cần không phải ở cái nơi đáng chết này. Thế nào
cũng tốt.
Diệp Hiểu Hạ đeo balo, đi xuống lầu, liều mạng đi
ra ngoài tiểu khu. Cô vừa mới đi qua một con phố, liền bị người kéo lại, kéo vào trong một ngõ nhỏ.
"Diệp Hiểu Hạ, tao khuyên mày không nên bỏ trốn." Bên tai truyền đến giọng nói âm trầm của tên ngậm tăm.
"Tính nhẫn nại của tao đối với đàn bà từ trước đến nay chỉ có hạn, nếu mày
tiếp tục không nghe lời thành thành thật thật ở đây chuẩn bị tiền, tao
lập tức làm cho mày biết cái gì gọi là muốn sống không được muốn chết
không xong."
Nói xong, hắn buông Diệp Hiểu Hạ ra, nhổ lên người cô một ngụm nước miếng, rồi mang người rời đi.
Diệp Hiểu Hạ ngơ ngác tựa vào trong ngõ nhỏ, trong đầu trống rỗng.
Chạy không thoát? Cô nhất định phải trả một trăm sáu mươi vạn kia? Cô làm sao có thể đen đủi như vậy?
"Tiểu Hạ, Tiểu Hạ..." Có người cầm tay cô, nhẹ nhàng đong đưa.
Diệp Hiểu Hạ lúc này mới hồi phục lại tinh thần, ngẩng đầu lên, hóa ra cô đã bất tri bất giác về đến tiểu khu. Mà cầm tay cô không phải ai khác,
chính là dì chủ nhà tiểu khu.
"Dì." Diệp Hiểu Hạ vội vàng tươi cười, bất quá trên mặt đau rát nóng bừng, làm cô nhịn không được nhe răng trợn mắt.
"Không phải, Diệp tiểu thư, chúng tôi là nhân viên giao hàng của công ty trò
chơi CU." Người đàn ông mặc đồng phục vẫn cười như trước, bất quá đã hắc tuyến .
"Các người không phải là nghĩ vào phòng liền cướp
tiền đi?" Diệp Hiểu Hạ nhìn nhìn hai người khác khiêng một cái thùng to
đi sau hắn, mặt không biểu cảm tiếp tục hoài nghi.
"Không
phải, Diệp tiểu thư, chúng tôi thật sự là nhân viên giao hàng của công
ty trò chơi CU." Đầu người đàn ông mặc đồng phục đã đầy hắc tuyến.
"Tôi dựa vào cái gì để tin mấy người?"
Người đàn ông mặc đồng phục phảng phất nghe thấy trên trời có cái gì bay qua, một bên bay một bên hô: ngu ngốc, ngu ngốc…
"Đây là thẻ công tác của chúng ta..." Người đàn ông mặc đồng phục cảm thấy
bản thân đã bị hắc tuyến bao phủ, hắn vội vã đem thẻ công tác của mình
lấy ra cho Diệp Hiểu Hạ xem.
Diệp Hiểu Hạ cẩn thận lật xem
trên dưới trái phải thẻ công tác kia một lần, rồi trả lại cho cái người
kia. Nghiêng người cho bọn họ vào phòng, dù sao hiện tại cô là con rận
không sợ ngứa hơn, cho dù bọn họ muốn tiền, cô cũng không có, chỉ còn
một cái mạng.
Mấy người mặc đồng phục mang theo cái thùng vĩ
đại kia đi vào phòng, nhất thời trợn tròn mắt, nơi này cũng là phòng ở
a? Trừ bỏ bốn bức tường trống rỗng bên ngoài, trong phòng một mảnh hỗn
độn, rỗng tuếch.
"Nhìn cái gì vậy?" Diệp Hiểu Hạ trừng mắt
nhìn bọn họ, hừ mũi một cái, không phải là trong nhà bị đập phá sao?
Trong hiện thực chưa thấy, trên TV còn chưa xem qua à?
"Nhà Diệp tiểu thư trang hoàng ..." Người đàn ông mặc đồng phục cảm thấy bản thân cũng đã là hắc tuyến: "Thực —— đơn giản."