Cực Hạn
Chương 25 : Thần lực bí mật trời sinh
Ngày đăng: 02:09 19/04/20
Trên thế giới có rất nhiều loại hương.
Ví dụ như, hương hoa và hương cỏ không giống nhau, hương cỏ và hương thịt
không giống nhau, mà hương thịt và hương người cũng không giống nhau.
Diệp Hiểu Hạ cảm thấy có một mùi hương kỳ quái lượn lờ ở mũi, mí mắt cô rất
nặng, tưởng chừng như không mở ra được, nhưng khứu giác của cô lại rất
nhạy bén, mà mùi hương kỳ quái kia giống như con sâu nhỏ tiến vào sâu
trong mũi cô, vào trong máu cô, vào trong xương cô.
Cô nhăn nhăn mũi, giống ông Vương dưới lầu, ngửi ngửi, lại nghe thấy tiếng cười đè thấp, xuy xuy chui vào trong tai.
Ai vậy a? Quấy rầy giấc ngủ người khác. Bị đánh thức như vậy, Diệp Hiểu Hạ rất không thoải mái, cô nhíu mày, cố sức mở mắt, vẫn còn buồn ngủ. Đang mê mang, cô nhìn thấy ở đối diện có một ông lão gầy, trong tay cầm một
cái quạt hương bồ tử nửa mới nửa cũ, đang quạt trước một cái bình nhỏ,
làm một mùi hương trong cái bình đó phun lên mặt cô.
Đối với việc này, ông lão kia rất chuyên tâm, chuyên tâm đến mức không phát hiện
Diệp Hiểu Hạ đã hơi hơi mở mắt, đang đem hai ánh mắt mở thành khe hở
chăm chú nhìn vào hành động mạc danh kỳ diệu kia. Nhìn ông lão kia một
hồi, Diệp Hiểu Hạ thật sự không biết ông lão này đang làm cái gì, vì thế phát ra thanh âm: "Uy, ông đang làm gì vậy?"
Câu nói không lớn
không nhỏ này, hiển nhiên đã dọa ông lão, ông ta nha một tiếng, tay run
lên, cái bình "Ba" một tiếng rơi trên mặt đất, vỡ nát, mùi hương kỳ lạ
đó lập tức tràn ngập phòng.
Phòng? Không sai, chính là phòng.
Diệp Hiểu Hạ chớp chớp mắt, cô nhớ được bản thân đang ở trong Lục sắc rừng rậm, sao đã trở lại trong phòng rồi?
"Giống anh thì thật tốt, một người đánh nhiều quái như vậy mà không chết, nếu
để một mình tôi, hai con sói cũng có thể cắn chết tôi." Diệp Hiểu Hạ thở dài một hơi, cô đối với tư thế oai hùng của Túy Trong Khêu Đèn mặc một
thân rách nát vọt vào giữa bầy sói đã khắc sâu ấn tượng.
"Cô hiểu lầm rồi." Túy Trong Khêu Đèn khép miệng lại, bất quá, ánh mắt hắn vẫn
cong cong, giống như vầng trăng khuyết treo trên bầu trời. Vì vậy làm
đường cong cứng rắn của hắn có vẻ nhu hòa một ít: "Tôi cũng không phải
là uống say rồi vọt vào giữa đám quái luyện cấp. Cô cũng uống say rồi,
hẳn là biết khi uống say công kích tăng 50%, nhưng phòng ngự giảm 50%.
Thân trang bị này của tôi, cấp bậc của tôi, vọt vào bầy sói kia không
phải là chịu chết sao?"
Diệp Hiểu Hạ hơi hơi nhếch môi, ánh mắt
cũng mở lớn. Nghĩ như vậy cũng không sai, nhưng nếu như vậy, thì cái làm cho Túy Trong Khêu Đèn anh dũng thần võ bí mật như thế là cái gì? "Cái
này cũng không phải, cái kia cũng không phải. Đừng nói với tôi, anh thật sự có thần lực trời cho nhé."
Túy Trong Khêu Đèn ngây ngẩn cả
người, nhưng hắn rất nhanh liền cười ha ha. Đó là tiếng cười sang sảng,
không kềm chế, không coi ai ra gì. Hắn đã bao nhiêu lâu không cười như
vậy nữa? Trời biết.
Tình huống vừa rồi ở lục sắc trong rừng rậm
lại đổi chỗ, nam nhân này càng cười đơn thuần thẳng tính, cười sang sảng vô hại, Diệp Hiểu Hạ càng chột dạ. Chẳng lẽ cô lại hỏi cái gì thật tiểu bạch, thật tân thủ sao?
"Cô là người mới đi." Túy Trong Khêu Đèn ngừng cười, câu nói đầu tiên liền phá hủy vọng tưởng bảo trì xấu hổ của Diệp Hiểu Hạ.
Xem đi, xem đi. Diệp Hiểu Hạ thở dài một hơi, gật gật đầu, chỉ hy vọng Túy
Trong Khêu Đèn không cần giống đại bộ phận người chơi khinh bỉ người mới là tốt rồi.