Cực Hạn

Chương 34 : Tử vong

Ngày đăng: 02:09 19/04/20


Gió thổi mạnh, cuốn lấy bụi đất khô ráo trên đồng cỏ.



Đánh vào mặt người, có chút đau.



Dưới ánh mặt trời vốn yên tĩnh, từ khi nào nổi lên một trận chiến như vậy?

Mang theo mùi hương tanh ngọt sâu thẳm, từng đợt, từng đợt tiến vào lòng ngừoi liếm đi liếm lại, làm cho lòng người thành một mảnh đỏ tươi.



"Hiểu Hạ." Chưa bao giờ có cảm giác vô lực tràn ngập trong lòng, rõ ràng ở

ngay trước mắt, nhưng dù thế nào cũng không thể đến gần. Hắn chỉ có thể

vừa chạy, vừa trơ mắt nhìn hỏa cầu kia đánh trúng người con gái mặc áo

choàng màu xanh.



Diệp Hiểu Hạ quay đầu, chỉ thấy Túy Trong Khêu

Đèn chạy tới chỗ cô, tóc của hắn bị gió thổi bay lên, lộ ra bộ mặt kiên

nghị, còn có bộ râu nhàn nhạt trên cằm. Hắn vươn tay về phía cô, chỉ là, thật sự quá xa, cô chỉ có thể quay về phía hắn lộ ra một nụ cười."Khêu

Đèn, anh đi đi. Mặc kệ tôi."



Trời, thật xanh, xanh như muốn chảy nước.



Xem ra, quả nhiên không ai có thể luôn luôn gặp may mắn, rõ ràng đây là báo ứng cho vận khí tốt của cô.



Túy Trong Khêu Đèn chỉ thấy Diệp Hiểu Hạ quay đầu lộ ra một nụ cười mềm mại với hắn, sau đó một hỏa cầu đánh trúng cô.



Thời gian lúc này trở nên cực kỳ thong thả, giây phút đó giống như ngừng lại, nhè nhẹ trôi, không thể quên.



Thân thể của cô ngã xuống một mảnh cỏ xanh, so với áo choàng của cô còn xanh hơn, trong lúc này cô và nó hòa làm một. Ánh mặt trời màu vàng chiếu

xuống, đem mái tóc đen hỗn độn của cô nhuộm thành màu hoàng kim, mà đuôi sam thật dài cô tết cũng bay lên, dây dưa với ánh nắng tạo thành một

đường cong xán lạn, sau đó rơi xuống.



Rốt cục, thân thể của cô ngã xuống một mảnh cỏ xanh, tái nhợt mà yên tĩnh.
Giờ phút này, Túy Trong Khêu Đèn không ngừng đuổi theo Tử Tước Người Yêu công kích, hắn tốc độ lại nhanh lại khỏe,

chẳng sợ Tử Tước Người Yêu không ngừng uống dược, cũng không ngăn được

việc máu không ngừng giảm. Cô cực kỳ sợ, nam nhân trước mặt này hai mắt

đỏ bừng, giống như điên rồi, sắc bén công kích làm cô không dám đối mặt, đành phải trốn đông trốn tây, miệng lớn tiếng kêu: "Chồng ơi, anh mau

treo hắn, người này điên rồi. Nhanh treo hắn đi." Sau đó cô ta lại quay

về phía quần chúng vây xem hô to: "Các người mau giúp tôi đi. Tôi sắp bị đánh chết a."



Người vây xem náo nhiệt kỳ thực không quan tâm

thắng thua sống chết, đối với bọn họ, vô luận ai chết cũng giống nhau,

chỉ cần rớt trang bị là tốt.



Vì thế, nghe thấy Tử Tước Người Yêu kêu cứu, đám người phát ra tiếng cười nhạo.



Túy Trong Khêu Đèn mắt lạnh nhìn qua, trên mặt những người xung quanh chết

lặng, tươi cười đông lại. Người sắp chết kia giống như BOSS hình người

a.



Thế giới này từ khi nào thì trở nên tàn nhẫn như vậy? Vừa rồi

Hiểu Hạ cũng đã vươn tay hướng bọn họ cầu viện (xin giúp đỡ) sao? Giúp

cô một chút thì như thế nào? Nhất định phải trơ mắt nhìn cô chết đi, sau đó cướp đoạt đồ cô để lại sao?



"Bùm" một tiếng, một đại hỏa cầu

nổ tung ở lưng Túy Trong Khêu Đèn, đại kiếm mà hắn đã giơ lên chuẩn bị

chém Tử Tước Người Yêu vẫn không chém xuống được, cuối cùng hắn suy sụp

ngã trên đất.



Trước khi tầm nhìn bị hắc ám bao trùm một khắc, hắn chỉ thấy vô số người xông tới chỗ hắn, trên mặt bọn họ là biểu cảm tham lam, bọn họ vươn tay trở thành ấn tượng duy nhất sau lần đầu tiên tử

vong ở Cực Hạn mà Túy Trong Khêu Đèn lưu lại.