Cực Hạn

Chương 38 : Chương này không biết gọi là gì cho nên tên là ‘trống rỗng’

Ngày đăng: 02:09 19/04/20


Có luồng khí luôn nghẹn trong ngực, không thể đi lên cũng không thể nuốt xuống, muốn nghẹn chết người.



Diệp Hiểu Hạ luôn trầm mặc, muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng nói không nên

lời, cô không làm rõ được cảm giác trong lòng, chỉ biết là, nam nhân bên cạnh quả thật không giống bình thường.



Cô luôn trầm

mặc không nói chuyện như vậy, làm Túy Trong Khêu Đèn cũng thấy có chút

kỳ quái, hắn bỗng nhiên nở nụ cười: "Thông báo này thật sự là viết loạn, cái gì mà người yêu chết trong tay kẻ địch, mấy lời này có thể nói lung tung sao? Uy, cô không cần để ở trong lòng."



Nếu

không phải Túy Trong Khêu Đèn nhắc tới, đại khái cả đời Diệp Hiểu Hạ đều không chú ý đến mấy từ ngữ ái muội kia, cô hơi hơi sửng sốt, ngẩng đầu

nhìn Túy Trong Khêu Đèn, bất đắc dĩ cười gật đầu: "Viết như vậy quả thật có chút không tốt... Không biết có thể sửa hay không?"



"Làm sao sửa được, công ty trò chơi mà, càng kích thích càng tốt. Không cần

để ý." Hắn hít một hơi, nhịn không được suy nghĩ, ‘trùng quan giận dữ vì hồng nhan’ này hắn sẽ làm sao?



Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu, lại không hưng phấn, một bộ dáng rã rời.



Trầm mặc lại bao phủ hai người, yên lặng chậm rãi đi tới Tân Thủ Thôn, đến

cửa thôn, Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên mở miệng: "Chúng ta nhận thức không

đến một ngày, vì sao làm như vậy?"



Vì sao? Túy Trong

Khêu Đèn ngẩn người, kỳ thực, chính hắn cũng không biết. Bọn họ bèo nước gặp gỡ, bọn họ sơ giao, vì sao phải làm như vậy?



"Người mà vợ chồng Tử Tước đối phó chỉ có tôi, vốn không có quan hệ với anh,

vì sao lại làm nhiều việc như vậy? Nếu lúc đó anh đi thì sẽ không sao

nữa, vì sao làm như vậy?"



Túy Trong Khêu Đèn cười xấu xa, hắn dùng ngón trỏ và ngón cái vuốt cằm theo thói quen, nhẹ nhàng vuốt

ve đám râu trên cằm, một bộ dáng đắc chí: "Tôi là đại danh."



"Danh hiệu như vậy ai nguyện ý đứng ra?" Ánh mắt Diệp Hiểu Hạ thông thấu, phảng phất có thể nhìn thấu cả linh hồn hắn.


phát hiện một giọt rượu cũng không còn, không khỏi nhăn mày lại. Không

có rượu thật sự là không dễ chịu: "Cô còn tiếp tục chơi nữa không? Hay

là muốn logout nghỉ ngơi một chút?"



"Không, tôi muốn ngốc đủ

bốn mươi tám giờ mới logout. Về phần ngủ..." Diệp Hiểu Hạ nhớ tới cái

giường cũ trong nhà, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Máy trò chơi này không phải cũng có thể ngủ sao?"



"Máy trò chơi làm sao

thoải mái bằng giường." Túy Trong Khêu Đèn thấy Diệp Hiểu Hạ nói như

vậy, lại nhìn cô vài lần. "Tôi cũng muốn chơi đủ bốn mươi tám giờ mới

logout, cô ở chỗ này chờ tôi, tôi đi kiếm chút rượu, một hồi lại đi

luyện cấp." Nói xong hắn liền đi tới cạnh thôn.



Diệp Hiểu Hạ

đáp ứng, đi kho hàng, lấy một ít da, làm bao cổ tay, với vài cái túi 8

ô, sau đó sửa sang lại trang bị toàn thân một chút và rác, tiếp tế dược

phẩm xong, thì đứng ở cửa thôn đợi Túy Trong Khêu Đèn.



Không

phải đợi lâu, liền thấy Túy Trong Khêu Đèn đã tu bổ tốt trang bị trên

người đi tới, hắn vừa đi vừa nhíu mày, nói với Diệp Hiểu Hạ: "Đáng tiếc, kiện trang bị cấp 15 kia của tôi rơi mấy, vẫn may, vũ khí không rớt."



Diệp Hiểu Hạ học khẩu khí của hắn: "Trang bị thôi mà, đánh lại là được." Sau đó đem túi 8 ô đã chuẩn bị tốt giao dịch cho hắn.



"Đây là cái gì?"



"Túi."



Túy Trong Khêu Đèn ngẩng đầu, nhếch lông mày, nhìn chằm chằm Diệp Hiểu Hạ

một lát. Hắn chọn giao dịch, không nói nhiều lời, trên mặt mang theo

chân thành phát ra từ nội tâm: "Cám ơn ."