Cực Hạn
Chương 45 : Gặp nạn (thượng)
Ngày đăng: 02:09 19/04/20
Quay đầu lại, Diệp
Hiểu Hạ nhìn thấy ở chỗ ghế chờ phía sau cô có một nam tử trẻ tuổi. Hắn
mặc T-shirt xanh đen, ở viền áo có những đường chỉ hồng tinh tế, nếu
không nhìn cẩn thận sẽ không phát hiện ra, một quần jeans đậm màu, làm
cho hai chân hắn có vẻ rất dài, chân đi một đôi giày màu đen, vốn chỉ
tùy ý phối hợp, lại làm cho người khác cảm thấy kinh diễm.
Tóc
của hắn có chút hỗn độn, che phủ lỗ tai và cổ, đôi lông mày cứng cáp mà
vẫn thanh tú sắc bén giống như kiếm. Cái mũi thẳng tắp giống như do nhà
điêu khắc nổi tiếng nhất tạo thành, môi mím thành một đường, màu môi
nhạt mà sáng bóng. Ánh mắt hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào phía trước,
nhưng ánh mắt đó không biết dừng ở chỗ nào, đạm mạc mà cao ngạo. Điểm
đặc biệt của gương mặt khiến người ta đã gặp qua là không thể quên được
hẳn là mi tâm của hắn: ở giữa đó là một khỏa chu sa, nho nhỏ, lại đỏ
tươi chói mắt.(nốt ruồi đỏ)
Nhìn khỏa chu sa kia, Diệp Hiểu Hạ
bỗng nhớ tới, ở trong sách nói giữa hai lông mày có nốt ruồi, là một
người đẹp đến mức phải dùng từ ngữ —— nhị long diễn châu - để hình dung.
Đây thật sự là một nam nhân cực kì đẹp mắt.
Có lẽ dùng từ đẹp mắt để miêu tả nam nhân không phải một việc thỏa đáng,
nhưng, đối mặt với một nam tử như vậy, tựa hồ dùng từ anh tuấn, đẹp
trai, xinh đẹp, đều có chút tục khí. Hắn khiến cho người khác cảm giác,
có thể sử dụng từ ngữ để miêu tả chỉ còn lại từ đẹp mắt.
Bỗng
biết, tôi đã biết! Đừng đụng vào tôi! Ông đừng đụng vào tôi!"
"Thiết, mày cho mày là ai? Dám ghét bỏ ông mày, nếu tháng sau mày còn không trả tiền..." Tên đàn em đó nghe thấy Diệp Hiểu Hạ kêu như vậy, thì hung tợn uy hiếp.
Diệp Hiểu Hạ một bên lùi lại, một bên liều mạng rút tay từ trong tay hắn về, nhưng làm vậy, ngược lại lại khơi dậy tức giận của mấy tên đó. Một tên bên cạnh túm tóc Diệp Hiểu Hạ nói: "Mày đúng là
không biết tốt xấu, ông đây nói chuyện tử tế với mày, mày coi bọn tao là cái gì?" Hắn dùng sức bóp má Diệp Hiểu Hạ, khiến cô nhăn mày:"Ông xem
ông là cái gì, thì ông chính là cái đó!"
"Ai nha, sao mày lại
không có một chút thương hương tiếc ngọc gì cả?" Tên còn lại luôn không
nói gì, vẫn bảo trì tư thái xem náo nhiệt bỗng nhiên mở miệng, hắn kéo
tay tên kia ra, sau đó cười: "Mày thật sự là người thô lỗ, mày xem mặt
tiểu cô nương người ta đều bị mày bóp đỏ." Nói xong tay hắn nhẹ nhàng sờ mặt Diệp Hiểu Hạ, nở nụ cười: "Ai nha, Diệp Hiểu Hạ, đau không? Không
đau, đến, để anh xoa cho em, sau đó sẽ không đau."
Nói xong, miệng liền tiến lên muốn hôn lên mặt Diệp Hiểu Hạ.
Diệp Hiểu Hạ hoảng hốt, sợ tới mức vội vàng giãy dụa, nâng tay ôm đầu,pp kêu to: "Không cần a! Cứu mạng a! Cứu mạng a!"
"Đừng kêu, kêu nữa cổ họng sẽ đau, anh sẽ đau lòng." Tên đó kéo Diệp Hiểu Hạ
vào trong lòng, miệng hôn loạn trên mặt cô. "Bây giờ dùng hết khí lực
rồi, lát nữa chơi sẽ không vui nga."
Hai tên bên cạnh thấy thế, vẻ mặt tràn đầy dâm tà, bọn họ vươn tay, giữ chặt Diệp Hiểu Hạ trên tường, để cho tên kia giở trò.
Diệp Hiểu Hạ liều mạng giãy dụa, lại không thể động đậy nửa phần, cô ngẩng
đầu, ở trong khe hở của hẻm nhỏ nhìn bầu trời xanh làm cô có một loại
cảm giác tuyệt vọng lạnh như băng.