Cực Hạn

Chương 71 : Ý gì a?

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Đi ra khỏi Trà Hương

lâu Diệp Hiểu Hạ nhịn không được thở dài một hơi, thuận tay lau trán.

Tuy trên mặt không có gì, nhưng cô vẫn cảm thấy trên mặt đều là mồ hôi

lạnh. Cô còn nghĩ là việc gì to lớn đâu, chỉ là bảo cô vào hội thôi, tạo thanh thế to như vậy, dọa chết cô.



Mấy người này không biết là

từ khi bị một đám người đòi nợ, cứ nhìn thấy trận thế lớn như vậy cô lại đổ mồ hôi. Sửa sang quần áo trên người, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy thời tiết không tệ, bây giờ tốt xấu gì cô cũng là người có tổ chức a.



Chân vừa ra khỏi Trà Hương lâu, Diệp Hiểu Hạ đã thấy bóng dáng màu đen kia

tựa vào cửa Trà Hương lâu, trong lòng cô lại căng thẳng, nhịn không được nhíu mày. Không thể nào, người này lại đến Bạch đế thành, chẳng lẽ hắn

có việc gì trùng hợp đến đây sao?



Đứng ở đó, Diệp Hiểu Hạ nhìn

Tố, cố gắng khuyên bản thân, thực ra người này căn bản không nhìn thấy

cô, cô chỉ cần làm bộ như không nhận ra hắn, quay đầu đi là được. Đúng,

cứ làm như vậy là được.



Có đôi khi, khi muốn làm việc gì thì phải lập tức làm luôn, bằng không sẽ hối không kịp. Diệp Hiểu Hạ bây giờ

chính là như vậy, cô chỉ do dự một chút, Tố đã ngẩng đầu lên nhìn cô.

Dưới ánh mắt sắc bén kia, Diệp Hiểu Hạ thật sự không có biện pháp làm

như không thấy, vì thế cô chầm chậm lê tới bên cạnh Tố, cười gượng.



Tố chỉ lẳng lặng nhìn cô, khiến Diệp Hiểu Hạ phải đem nụ cười gượng kia

nuốt vào bụng. Cô giật giật khóe miệng, túm tóc: "Chuyện hôm đó tôi

không cố ý, thực ra là hôm đó, thực ra, tôi không nhằm vào anh, cái

kia... Định đánh quái, ha ha, ha ha, ha ha..."



Nhìn biểu cảm lạnh lùng của Tố cuối cùng Diệp Hiểu Hạ cũng thấy chột dạ, cô cũng không làm chuyện gì xấu, tại sao lúc này cô có cảm giác như bản thân mình đã làm
can.



"Hiểu Hạ. Hiểu Hạ!" Dì Lưu vừa đứng ổn, liền kéo tay Diệp

Hiểu Hạ, cảnh giác nhìn chằm chằm hai người kia nói: "Bọn họ nói đến tìm cháu! Làm sao có thể! Cháu xem, cháu làm sao có thể nhận thức người lai lịch không rõ như vậy!"



"Lão thái bà chết tiệt, bà còn tiếp tục nói bậy, cẩn thận tôi đánh bà đấy!" Tên ngậm tăm cau mày, vô cùng kiêu ngạo uy hiếp.



Dì Lưu lại anh dũng không sợ, thậm chí muốn xắn tay áo cùng hắn lý luận,

nếu không phải Diệp Hiểu Hạ ngăn bà, đoán chừng trận chiến nước miếng

này là không thể tránh né."Dì Lưu, bọn họ tới lấy đồ của Bạch Thiên Minh để lại, không có việc gì."



"Như vậy?" Dì Lưu thoạt nhìn rất nghi ngờ, bà nhìn Diệp Hiểu Hạ lại nhìn hai tên đó, lại quay đầu nhìn Diệp

Hiểu Hạ: "Hiểu Hạ a, chúng ta là xã khu văn minh..."



"Dì, cháu

biết, thật sự là đến lấy đồ, không có gì đâu." Diệp Hiểu Hạ rất sợ cứ

tiếp tục kéo dài sẽ làm lộ chuyện nợ nần ra, nếu như vậy, có khi chủ nhà sẽ đến đuổi cô ra khỏi nhà. Nếu thật sự như vậy... Quỷ mới biết còn có

thể xảy ra chuyện gì. Vì thế cô vội vã đánh gãy lời Dì Lưu nói.



Dì Lưu thấy Diệp Hiểu Hạ đã nói như vậy, không khỏi lại giáo huấn hai tên một chút, phẫn nộ không vui rời đi.



Mắt thấy Dì Lưu đã đi xuống lầu, Diệp Hiểu Hạ mới thở dài một hơi, giải

quyết một phiền toái, chỉ là phiền toái chân chính còn ở trước mặt. Cô

nghiêng người, nói với hai cái người: "Mời vào."



Tên ngậm tăm đắc ý cười, cũng không đi vào, mà hướng về phía người trẻ tuổi cười cười, mời hắn vào trước.