Cực Hạn

Chương 77 : Lý do

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Trên thế giới không có quẫn nhất, chỉ có càng quẫn hơn. Đây quả nhiên là một câu danh ngôn thiên cổ.



Dưới tình huống bị một đám người chơi vây xem dưới, ngay cả Vi Lam Tháng Sáu da mặt luôn luôn dày cũng cảm thấy quẫn. Cô lập tức không có nghĩa khí

nhảy sang một bên, giả bộ phảng phất thấy tân đại lục kinh hô: "Ai nha,

Tố đại thần, ở trong này gặp anh, thật đúng là khéo ! Mang lão bà đứa

nhỏ dạo phố sao?"



Lúc này dù cái loại ngàn năm không hóa băng sơn mặt như Tố, cũng có chút tức giận, anh quay đầu trừng mắt nhìn Vi Lam

Tháng Sáu, trên làn da có chút tái nhợt kia, thậm chí hiện lên vài tia

đỏ ửng. Diệp Hiểu Hạ lại càng không muốn nói, cô vẻ mặt đỏ bừng, cũng

không biết là sinh khí hay là thẹn thùng hoặc là quẫn quá. Tóm lại giờ

phút này cô gần như rít gào Vi Lam Tháng Sáu: "Vi Lam Tháng Sáu! Cô câm

miệng cho tôi!"



"Ba mẹ, đừng bỏ lại con a, ăn đồ ăn thừa cơm thừa con cũng không có ý kiến, chỉ cần hai người mang con theo là tốt rồi,

con không muốn rời xa ba mẹ..." Tên móc túi càng diễn càng vui vẻ, nó

trưng ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như thật sự có mấy giọt nước rơi

xuống.



Chuyện ở đây vốn không lớn, nhưng động tĩnh cũng không

nhỏ, chỉ trong nháy mắt như vậy, vậy mà chi chít vây quanh thật nhiều

người. Giờ phút này lời nói của Vi Lam Tháng Sáu làm người chơi vây xem

kinh hô không thôi, sau đó lập tức có người nhận ra Tố và Diệp Hiểu Hạ

vừa rời đi trong ngàn vạn tiếng hoan hô khí thế bàng bạc. Nhất thời,

trong đám người khe khẽ nói nhỏ, khe khẽ nói nhỏ.



"Nga, thì ra dây thực là lão bà của anh, còn mang theo đứa nhỏ cùng chơi."



"Hừ, trách không được cấp bậc cao như vậy, nguyên lai vì chơi trò chơi không thèm chú ý đứa nhỏ..."



"Đúng vậy đúng vậy, quả nhiên nhìn người không thể nhìn vẻ ngoài."



"..."



"Không phải, không phải..." Quả thực Diệp Hiểu Hạ nói cũng không ra lời, cô cơ hồ muốn khóc ra ."Không phải như thế đâu "



"Đi." Mặt Tố cũng đen lợi hại, anh một phen nhấc tên móc túi kia lên, sau đó

cầm lấy cánh tay Diệp Hiểu Hạ cấp tốc rời khỏi đám người, quăng những
nhịn không được "Phốc" một tiếng, phun mỳ thịt bò ra, sau đó lớn tiếng

ho khan .



Chung quanh tiếp tục yên tĩnh, ba giây sau, dưới ánh

mắt hung ác của Diệp Hiểu Hạ, tiếng động lớn xôn xao vang lên, cô thế

này mới xoay mặt nhìn tên móc túi, nhéo khuôn mặt nó, ngoài cười nhưng

trong không cười: "Tiểu tử, nhóc cho rằng tôi dễ khi dễ sao!" Cô nói

xong một phen đoạt lấy túi tiên của tên móc túi, nhét vào túi của mình:

"Tôi nói cho nhóc biết, làm người phải có điểm mấu chốt."



"Tôi

sai rồi, tôi sai rồi, tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp, nhanh trả tiền lại cho tôi đi, tôi không bao giờ làm như vậy nữa!" Tên móc túi thấy tiền của mình

bị cướp đi, lập tức khóc lên: "Tôi van cầu chị, chị trả tiền lại cho tôi đi."



Cô sẽ không bao giờ tin tưởng thằng nhóc hư hỏng này nữa,

Diệp Hiểu Hạ lạnh lùng nhìn chằm chằm tên móc túi, trong hàm răng phát

ra hai chữ: "Lý do."



Sau đó, nó trầm mặc , đợi đến khi nó đang

chuẩn bị nói chuyện, Diệp Hiểu Hạ chỉ nghe thấy hệ thống thông báo: "Xin hỏi ngài muốn nhận nhiệm vụ Thiết đầu lý do sao ?"



Nhiệm vụ?

Cư nhiên là nhiệm vụ? Lại là nhiệm vụ che giấu? Diệp Hiểu Hạ một trận

kích động lập tức ấn nhận, nhưng lại nghe thấy hệ thống thông báo: "Ngài cần cùng tất cả người chơi gây ra nhiệm vụ nhận."



Tất cả người

chơi gây ra nhiệm vụ? Chẳng lẽ là... Diệp Hiểu Hạ nhìn nhìn Tố vẻ mặt

băng sơn và Vi Lam Tháng Sáu còn không ngừng vỗ ngực.



Chẳng lẽ là bọn họ?



Cô cũng không nghĩ nhiều, nói chuyện này với hai người nói, Vi Lam Tháng

Sáu lập tức đồng ý, nhưng Tố lại cau mày, hiển nhiên, anh không muốn

tiếp tục dây dưa với mấy phiền toái này.



Nhưng, sau khi cân nhắc lợi hại, anh hơi hơi trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn dung gương mặt thối nhận nhiệm vụ.