Cực Lạc Tiên Sư

Chương 1 :

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


Nắng gắt cuối thu, ngột ngạt khó chịu tàn sát bừa bãi.



Giờ là hai tháng sau khai giảng của "Trung học Thượng Lạc Hữu Thượng".



Ở trong phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng Lục Thanh Vũ ngồi trên sofa, đeo kính mạ vàng, diện mạo tuấn tú, tuổi chừng hai mươi lăm, trẻ trung, trên mặt lộ ra vẻ thích thú.



Cười.



"Thư Dĩnh, bay mười mấy giờ từ Boston về, đi đường dài nhất định mệt muốn chết ha?"



"Không, em không mệt đâu." Lục Thư Dĩnh thản nhiên trả lời, tay nghịch sợi dây chuyền trên cổ.



Lục Thanh Vũ hơi kinh ngạc liếc cậu ta một cái.



Kì lạ, cậu em họ này của anh ta từ trước đến nay rất bình thản, như thế nào lại đột nhiên có vẻ lén lút hồi hộp thế kia?



Hai người cùng nhau lớn lên, Lục Thanh Vũ rất giỏi về việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt nên vô cùng hiểu em họ. Thư Dĩnh từ nhỏ đã là một đứa trẻ xuất sắc, trước giờ vui buồn không hiện ra mặt, chỉ khi bất an mới vô thức vuốt ve sợi dậy chuyền bạc mà người mẹ đã mất sớm để lại.



"Buổi tối cùng ăn cơm nhé, anh muốn giới thiệu với em một người." Nhắc tới cục cưng nhỏ của mình, Lục Thanh Vũ trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười âu yếm.



"Không, để sau đi, em mệt rồi."



Vừa mới nói không mệt, giờ lại nói mệt là sao?



Nhìn thấy cậu em tự mâu thuẫn, Lục Thanh Vũ trong lòng nghi hoặc càng nhiều.



"Thư Dĩnh, anh có chuyện này vẫn muốn hỏi em, em thế nào lại muốn bỏ học ở Harvard để về làm một thầy giáo trung học thế?"



"Không có gì, chỉ là muốn thay đổi môi trưởng thôi, nơi đó áp lực quá." Lục Thư Dĩnh lại vô thức mà vuốt ve sợi dây trên cổ.



"A, vậy sao?" Lục Thanh Vũ bán tín bán nghi nhìn cậu.



Lục Thư Dĩnh mặt không đổi sắc mà đứng lên, "Anh họ, em muốn mau về kí túc xá sắp xếp hành lí, ngày mai lại nói tiếp nhé."



"Biết kí túc xá của em ở chỗ nào chưa? Anh đưa em đi."



"Không sao, em biết đường."



Lục Thanh Vũ tò mò mà nhíu mày, "Em chưa từng tới đó, làm sao lại biết đường?"



"Em xem bản đồ."



"Đúng rồi, cùng kí túc xá với em là cậu Vương Vũ Kiệt, cá tính rất mạnh, không quản được đâu, em phải cẩn thận với cậu ta một chút."



"Anh họ, một năm không gặp, anh như thế nào lại trở nên giống một ông già thế, hỏi đông hỏi tây, dài dòng muốn chết." Lục Thư Dĩnh bất mãn cau mày.



"Rồi rồi, không hỏi không hỏi. Vậy em mau về kí túc nghỉ ngơi, sớm ngày mai còn có tiết đó."



"Vâng, gặp sau nhé."



Nhìn thấy em họ hình như vội vàng rời đi, Lục Thanh Vũ trong lòng lại càng nghi ngờ.



Thư Dĩnh rốt cuộc vì cái gì lại bỏ việc nghiên cứu tinh hoa nước ngoài để về "Thượng Lạc Hữu Thượng" dạy thế này?



Còn chỉ đích danh Vương Vũ Kiệt để ở cùng phòng nữa?
"Trò Vương, gọi thẳng tên tôi là không được, về sau xin hãy gọi tôi là thầy."



Nhìn đến bộ dáng đứng đắn của anh ta, Vương Vũ Kiệt không khỏi trợn mắt.



"Anh muốn tôi gọi thế nào thì tôi gọi, thầ….y ạ."



Cậu ta vuốt hai tay, hơi nghiêng đầu nhìn cậu.



Trời ạ! Như thế nào… Như thế nào có thể đáng yêu thế này hảaaaaaaaaaaaa!



Lục Thư Dĩnh lòng giống như tan ra vì hạnh phúc, cậu cố hết sức kiềm chế mới có thể không khiến mình nhào lên ôm lấy cậu nhóc đáng yêu kia!



Mặc dù trong lòng cảm xúc tuôn trào, ngoài mặt Lục Thư Dĩnh vẫn là không thay đổi nét mặt, nhìn không ra tâm tình.



"Tốt, tuy từ đầu có chút hiểu lầm nho nhỏ, nhưng hy vọng về sau chúng ta có thể bỏ qua mà tốt với nhau, trò Vương, xin được chỉ giáo." Lục Thư Dĩnh tự nhiên giơ tay ra, làm bộ không so đo ngờ vực.



"Thầy khách sáo quá, vừa rồi rõ ràng là em không đúng," Vương Vũ Kiệt hơi mỉm cười ngượng, cũng đưa tay ra.



Trời ạ!



Giống như có một dòng điện ngọt ngào theo tay cậu ta đột nhiên chạy toán loạn khắp người cậu!



Lục Thư Dĩnh cơ thể thiếu chút nữa là mềm nhũn.



"Không… Không sao, thầy sẽ không so đo với em."



May mà Lục Thư Dĩnh vốn mang vẻ lạnh lùng, cho nên tuy cả người cậu toàn thân mềm nhũn, lòng ngây ngất tràn đầy, nhưng bên ngoài vẫn là một vẻ lãnh đạm thờ ơ.



"Vậy cảm ơn thầy đã lượng thứ."



Tuy là người kinh nghiệm vô số, đã trải hàng trăm trận nhưng Vương Vũ Kiệt cũng khó phát hiện người trước mắt thoạt nhìn đàng hoàng mà nội tâm thì mênh mông khó dò.



Cậu xoay người qua phòng tắm, "Thầy, tủ quần áo cùng giường phía bên phải là của thầy, cứ tự nhiên dùng. Em cả người toàn mồ hôi khó ngửi, đi tắm cái đã."



Tắm!?



Lục Thư Dĩnh trước mắt lập tức tự động hiện lên một cảnh tượng.



Cậu nhóc toàn thân trần trụi, ở dưới làn nước mà vuốt ve cơ thể cường tráng xinh đẹp của mình, từ gáy đến ngực, rồi một đường xuống đến…



Trời ạ! Mình… Mình thật là cầm thú!



Phát hiện chính mình đã muốn cương, Lục Thư Dĩnh lảo đảo xiêu vẹo chạy đến phòng bếp, uống ực một ngụm nước lạnh!



"Hô… hô… Bình tĩnh, mình nhất định phải bình tình! Đây mới là ngày đầu thôi!" Lục Thư Dĩnh rất sợ lộ sơ hở, quả thật khóc không ra nước mắt.



Từ nhỏ đã mê muội hóa học, chỉ chìm đắm trong nghiên cứu, đừng nói người yêu, thậm chí một nửa người yêu cũng chả có.



Chết cậu cũng không tìm, vì một chút "ham muốn" cũng không có.



Tất cả tâm tư cậu có thể nói đều dâng cho việc nghiên cứu hoá học đầy màu sắc và luôn thay đổi.



Cho đến ngày đó, ngày mà cuộc sống của cậu đảo lộn.