Cực Lạc Tiên Sư

Chương 3 :

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


Việc giúp kì lưng tối hôm qua là cuộc phiêu lưu mạo hiểm "mất nhiều máu", làm cho Lục Thư Dĩnh mất cả đêm với những ý nghĩ kì quái, hận không thể bổ nhào lên người cậu nhóc giường kế bên, khiến cậu ta "muốn làm gì thì làm" với mình!



Nhưng nghĩ đến cậu ta nhất định sẽ cự tuyệt cùng khinh bỉ mình, thiên tài luôn tự phụ kiêu ngạo cũng mất luôn tự tin.



Lục Thư Dĩnh cứ như vậy cả đêm giao chiến với người trời, không hề chợp mắt…



Qua sáng hôm sau, Lục Thư Dĩnh hai mắt gấu mèo rời giường.



Mặt trời ló ở phương đông, cậu chạy trước thiếu niên kia bay nhanh vào WC đánh răng rửa mặt.



Nhìn thấy gương mặt tiều tụy khó coi trong gương, Lục Thư Dĩnh quả thật sợ tới mức "mặt hoa biến sắc".



Trời ạ! Này… Đồ quỷ xấu xí này là ai?



Cậu từ trước đến nay đã ít dưỡng da, lại không chú trọng bề ngoài, nhưng đã dính đến yêu đương, lại càng phải yêu cầu nghiêm khắc với mình hơn.



Trong lý tưởng của cậu, một người đàn ông yêu một người đàn ông đã đủ khó khăn rồi, phải yêu một người đàn ông xấu thì quả thật còn khó hơn lên trời!



Trời ạ, hiện giờ phải làm gì đây?



Vạn nhất làm cho Vương Vũ Kiệt vừa xuống giường đã thấy đôi "mắt quốc bảo"*, cậu ta nhất định sẽ hết hứng ăn uống mất. Kêu cứu, mau đi kêu cứu! Lục Thư Dĩnh túm lấy điện thoại, nhấn nhanh một dãy số.



Tu…. tu…



Di động vang lên rất lâu mà không có người nghe, Lục Thư Dĩnh mặc kệ giờ là năm giờ sáng, tiếp tục nhấn liên hồi nút CALL.



Đến lượt thứ ba, cuối cùng cũng có người nhận.



"Này! Anh họ!"



"Ha… ha… Thư Dĩnh, có chuyện gì sao?"



Kì lạ, vì cái gì mà anh họ lại thở hổn hển thế?



"Anh họ, anh đang tập thể dục à?"



"Tập thể dục? A, đúng, anh đang tập… Ha… Ha… 1234… 1234…"



Oa, anh họ quả nhiên chăm chỉ nha, mỗi ngày sớm như vậy đã xuống giường tập thể dục, chả trách có thể duy trì dáng người đẹp như vậy.



Được, mình nhất định phải lấy anh ấy làm gương!



Nghĩ đến cậu nhóc về sau nhìn mình khoả thân sẽ phải thần hồn điên đảo, ý loạn tình mê, Lục Thư Dĩnh liền mở cờ trong bụng!



"Anh họ, về sau sáng tập thể dục thì kêu em, em đi cùng với anh."



"A? Không được! Tuyệt đối không được!"



"Vì sao?"



"Ừm, này… Vì…"



Ngay khi anh họ đang ấp úng không đáp, Lục Thư Dĩnh đột nhiên nghe được một giọng yếu ớt gần đó.



"Ưm ư… Đừng có ngừng… Nhanh di chuyển đi…"



"Anh họ, ai đó?"



"A, ừa… Là phó hiệu trưởng, hai bọn anh sáng sớm đều cùng nhau tập thể dục."



"Được, thì chúng ta đi cả."



"Ngại quá, Thư Dĩnh, phó hiệu trưởng hay ngượng, không muốn có thêm người cùng tập đâu, em tự tìm người khác đi, anh tập tiếp, chào nhé."



Lục Thanh Vũ không đợi cậu trả lời mà dập máy.



"Này, anh họ? Này?" Có lầm không? Mình còn chưa có hỏi việc chính cơ mà!
"Thể khí màu phấn hồng, rất thú vị đó, thầy à đây là thí nghiệm gì?"



"Truth or confession."



"A?"



"Vừa mới bắt đầu ngửi được mùi thể khí hồng phấn đó, sẽ cảm thấy choáng váng đầu óc, em có choáng không?"



"Vâng, đầu hơi váng."



"Có vẻ ý thức của em đã bắt đầu tiến hành kháng cự lại. Lúc này em nên thở sâu, vài giây sau em sẽ thấy trầm tĩnh lại, cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, rất thoải mái, cảm thấy không?"



"Đúng… Rất thoải mái… Giống như những đám mây vậy."



"Tốt, có vẻ em đã tiến sâu vào tầng ý thức." Lục Thư Dĩnh cẩn thận đặt cậu ta xuống ghế. "Giờ, nhìn mắt thầy nào."



Aaa! Mê chết người!



Cậu ta trời sinh có đôi mẳt hoa đào mê hoặc, trái tim Lục Thư Dĩnh trái tim đập thình thịch, thiếu chút nữa bị điện giật mà ngất xỉu!



Không được, Lục Thư Dĩnh, hiện giờ không phải là lúc hoa mắt. Bình tĩnh! Bình tĩnh nào!



Lục Thư Dĩnh hít một hơi dài, "Giờ, dù thầy hỏi cái gì, em cũng phải trả lời nhé."



"Vâng."



"Em… Em có ai trong lòng không?"



"Không có."



Hô… Hoàn hảo. Lục Thư Dĩnh thở dài nhẹ nhõm.



Cậu không biết nếu nghe thấy cậu ta nói đã có người trong lòng thì cậu có thể chết ngay tại chỗ hay không.



"Vậy em… Em thích mẫu người nào?"



"Không biết… Trước giờ không gặp được ai đáng để yêu, lên giường cũng không ít người."



Lục Thư Dĩnh tuy sớm biết cậu nhóc chuyện gối chăn không ngừng, nhưng nghe chính mồm cậu ta nói ra vẫn là làm cậu ghen tức vài phần. "Vậy đối tượng lên giường với em là mẫu nào?"



"Con gái ngực to, có đôi khi là con trai đáng yêu xinh đẹp."



"Thế… Đàn ông lớn tuổi hơn em, em có muốn anh ta không?"



"Không."



Lời cậu ta nói như đóng đinh như muốn đập nát Lục Thư Dĩnh.



"Cho dù… Cho dù người đó thực lòng yêu em, cùng không được sao?" Lục Thư Dĩnh gần như là hèn mọn mà hỏi.



"Không nghĩ tới."



Lời nói thật quả là tàn khốc.



Lục Thư Dĩnh tuy sớm đoán biết câu trả lời này, nhưng nghĩ hành trình đến trái tim còn rất dài, nên trong lòng vẫn là có chút hy vọng.



Mà giờ…



Lục Thư Dĩnh đau lòng muốn chết nhìn cậu nhóc yêu dấu.



Không, mình không cam lòng!



Cho dù là niềm vui ngắn ngủi, mình cũng muốn có được kỉ niệm giữa hai người.



Lục Thư Dĩnh cắn răng, quyết tâm triển khai "Đại chiến cưỡng dâm"!